Nguyên Hề Thành quả thật cần thu nhận nhân thủ, bởi hiện tại nhân thủ thiếu thốn trầm trọng. Nếu Lục Diệp là thành chủ, thì Hợp Đạo tạm không nói đến, vì cần có sự tín nhiệm làm nền tảng mới có thể thu nhận, không phải tùy tiện là được. Nhưng đối với Dung Đạo, có thể tùy ý thu nhận một nhóm, ít nhất là phải đủ số lượng để kích phát uy năng của phòng hộ đại trận trong thành đến mức tối đa, như vậy khi công thành đoạt đất bên ngoài sẽ không còn nỗi lo về sau.
Nhưng Nguyên Hề có tính toán của riêng mình, nên Lục Diệp chưa bao giờ góp ý về chuyện này. U Điệp, Phụ Ngôi và Huyễn Thanh đều vì những lý do khác nhau mà được hắn đưa vào Nguyên Hề Thành, chứ không phải cố ý.
Hơn nữa, hiện tại Nguyên Hề Thành đã có bí thuật của Thận gia trì, nhu cầu đối với tu sĩ Dung Đạo không còn lớn như trước.
Nguyên Hề Thành cần thu nhận nhân thủ, nhưng loại người như đại hán râu quai nón này, Lục Diệp thực sự chẳng vừa mắt. Thân là thành viên của Hiểu Nguyệt Thành, lại tơ tưởng chuyển sang một Hợp Đạo Thành khác, điều này liên quan đến nhân phẩm. Người như vậy vĩnh viễn không thể cùng chung hoạn nạn, đến khi gặp chút khó khăn, chắc chắn sẽ bỏ trốn mất dạng.
“Haiz.” Đại hán râu quai nón thở dài: “Tiểu huynh đệ cũng thấy đó, Hiểu Nguyệt Thành chúng ta có biết bao Dung Đạo, rất nhiều người đều có tuyệt kỹ của riêng mình, còn lão ca ta đây lại hết sức tầm thường, không bối cảnh, không chỗ dựa, cũng chẳng có tiền đồ tươi sáng, kiếp này Dung Đạo đã là giới hạn rồi. Không được mấy vị Hợp Đạo đại nhân trong thành coi trọng, làm sao có ngày ngóc đầu lên được chứ.”
