“Nhị sư huynh, nhị sư huynh...”
Tiếng gọi của Tiêu Y đánh thức Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh ngáp dài, định trở mình ngủ tiếp.
Tu luyện cả trăm năm, mệt chết đi được, chẳng lẽ không được ngủ một giấc mấy tháng hay sao? Nhưng vừa trở mình, Lữ Thiếu Khanh chợt nhớ ra, hình như còn có việc phải làm.
Hắn ngáp dài bước ra, “Làm gì vậy? Ồn ào chết mất.”
