Lữ Thiếu Khanh nằm trên cây, tay trái gối đầu, tay phải cầm Thiên Cơ Bài.
Trên trời treo một vầng trăng sáng, ánh trăng trắng ngần rải xuống mặt đất, tạo nên một bức tranh thanh nhã.
Lữ Thiếu Khanh xem Thiên Cơ Bài một lúc, sau đó cất đi, ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời, vẻ mặt dần trở nên cô tịch.
Hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Kế Ngôn và Tiêu Y đều không ở bên, ngay cả Tiểu Hắc cũng vậy.
