Gia Cát Huân ưỡn cổ, hận không thể móc tim mình ra cho Lữ Thiếu Khanh thấy quyết tâm của nàng.
Đánh chết nàng cũng không làm gian tế dẫn đường.
“Ngươi không dẫn đường thì ta không tìm được sao?”
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường.
Gia Cát Huân cười, dường như thêm vài phần tự tin: “Biển cả mênh mông, ngươi biết ở đâu không?”
