“Trâu thối, ngươi câm miệng, không được vọng nghị chủ nhân!” Minh Phượng lạnh lùng quát.
“Sao nào, chẳng lẽ lão ngưu ta nói sai chỗ nào ư?”
Lần này Hắc Sắc Man Ngưu không nhượng bộ như mọi khi nữa, mở to mắt trừng trừng nhìn Minh Phượng.
“Nếu không phải chủ nhân mềm lòng, tên kia sao có thể tìm được cơ hội thả đám ác ma đó vào, cuối cùng gây ra đại họa!”
Minh Phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc Sắc Man Ngưu, hàn khí trên người cuộn trào.
