Hoàng hôn.
Chung Cổ Lại đứng trên quan lâu của Sùng Lễ Quan, một tay cầm chu bút, một tay nâng sổ Trú Dạ, đôi mắt chăm chú nhìn đồng hồ nước bên cạnh.
Một vệt tà dương màu cam xuyên qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếu lên gò má hắn, lấy sống mũi làm ranh giới, khiến khuôn mặt hắn nửa sáng nửa tối.
Đợi đến khi giọt nước cuối cùng trong đồng hồ nước rơi xuống, hắn dùng chu bút khoanh tròn chữ “giờ Tuất” trong sổ Trú Dạ, một quân sĩ cởi trần bên cạnh liền vung dùi trống.
Tiếng trống chiều vang lên hồi thứ nhất, còn bảy trăm chín mươi chín hồi nữa, không thể thêm một hồi, cũng không thể bớt một hồi.
