Huyền Xà quay đầu nhìn Giảo Thố và Vân Dương, phát hiện hai người cũng đang kinh ngạc: Bọn họ ngày thường chỉ mải mê làm việc, nào biết trong Giải Phiền Lâu lại cất giấu loại kinh thư này.
Bạch Long thong thả nói: “Trong cổ tịch đã ghi chép rõ ràng, Ngũ Xương binh mã ngỗ ngược khó thuần, thường xuyên phản phệ khế chủ, lại thích chặt đầu khế chủ, bởi vậy, thuật này từ trước đến nay luôn bị coi là tà thuật…”
Thái tử nghi hoặc: “Chuyện này có liên quan gì đến việc ta nói Trần Tích là đồng mưu ám sát?”
“Điện hạ đừng vội,” Bạch Long cười giải thích: “Ngũ Xương binh mã do huyết tế triệu hoán mà đến, nhất định phải giúp khế chủ giết một người mới có thể quay về Ngũ Trược Ác Thế vào sáng ngày hôm sau, nếu không sẽ tan thành mây khói. Bởi vậy, nếu bọn chúng thật sự vì ám sát điện hạ mà đến, khi Liêu tiên sinh cõng thái tử rời đi, bọn chúng hẳn phải đuổi theo thái tử rồi, sao lại ở lại chiến trường đợi Trần Tích rời đi chúng mới rời đi? Người bọn chúng muốn giết, từ đầu đến cuối chỉ là Trần Tích mà thôi.”
Thái tử chưa từng nghĩ tới, Bạch Long lại am hiểu Ngũ Xương binh mã đến vậy.
