Giờ Tuất, trời đã tối hẳn.
Bách tính Xương Bình huyện đóng cửa không ra, chỉ còn Giải Phiền Vệ cùng Mật Điệp Tư tay cầm đuốc, tiếng vó ngựa trên đường đất nện vội vã lướt qua, tiếng hò giết chóc, tiếng còi đồng vang lên không dứt.
Chưởng quỹ của Phúc Lai khách sạn đang chạy về hướng ngược lại với kho lương, dường như hắn biết Lục thị sẽ trốn ở đâu nên muốn tranh thủ thêm chút thời gian cho bà.
Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng gió rít sau lưng, biết là Huyền Xà đã đến, lúc này mới cắn nát túi độc trong miệng, quay đầu phun một ngụm nước bọt vào Huyền Xà: “Yêm Đảng!”
Nói đoạn, hắn từ từ ngã xuống đất, hơi thở đã dứt.
