“Trần đại nhân có mắt nhìn hơn Vân Dương nhiều!” Giảo Thố cuối cùng cũng tránh đường, cười tủm tỉm nói: “Trần đại nhân mau trốn đi, nô gia chỉ có thể giúp ngài cản một vài tên tôm tép, những chuyện khác nô gia không quản đâu. Bên ngoài có ba con chiến mã, về kinh thành nhớ trả tiền ngựa cho nô gia, một con ba trăm lượng bạc!”
“Cữu mẫu, chúng ta đi,” Trần Tích nhanh chóng lướt qua Giảo Thố, kéo dây cương chiến mã ở đầu hẻm, đặt Liêu Trung lên lưng ngựa, còn mình thì nhảy lên một con khác.
Lục thị đột nhiên hất tấm cửa trong tay lên cao một thước, hai tay dồn sức ấn mạnh lên đó, tấm cửa lập tức vỡ tan. Một luồng lực vô hình cuốn theo dằm gỗ và những mũi tên găm trên tấm ván bay ngược ra sau, đánh cho đám Giải Phiền Vệ trong hẻm người ngã ngựa đổ.
Lục thị quay người liền đi, khi đi ngang qua Giảo Thố, bà lạnh lùng liếc ả một cái, ánh mắt sắc bén xuyên qua lớp sa đen khiến Giảo Thố trong lòng chấn động, lông gáy dựng đứng!
Chỉ là, Lục thị chẳng thèm để tâm đến ả, tung mình lên ngựa: “Tới Đông Môn.”
