Trong Mai Cốc, một cơn gió thổi qua, lay những đóa lạp mai vàng rơi khỏi cành, lướt qua khe hở giữa người và ngựa.
Người tĩnh, mai động, tất cả đều đứng yên tại chỗ, dường như không ai ngờ Trần Tích sẽ từ chối Thái tử.
Thái tử ôn tồn nói: "Trần Tích hiền đệ, bổn cung nhớ khi ở Cố Nguyên, đệ rất thích độc hành, sao nay lại thay đổi rồi. Liêu tiên sinh còn phải bảo vệ bên cạnh bổn cung, những người khác cũng không thể đến gần Táo Táo, vậy nên vẫn là đệ đi thì thỏa đáng nhất."
Trần Tích lại một lần nữa khéo léo từ chối: "Điện hạ, cứ để Liêu tiên sinh đi một chuyến đi ạ, ti chức ở Cố Nguyên có thể bảo vệ ngài chu toàn thì ở Hương Sơn cũng vậy."
Giọng hắn tuy uyển chuyển nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng đối phương, không hề có ý thỏa hiệp lùi bước, ngay khoảnh khắc hắn nhận ra Thái tử muốn giết mình, hắn liền biết, giờ phút này, nơi này, chỉ có ở bên cạnh Thái tử và Phúc Vương mới là an toàn nhất!
