Tính cả thời gian trầm ngâm, trước sau cũng chưa tới một khắc.
Lưu Chính Phong đặt bút mực xuống, uống một ngụm rượu: “Lương đại nhân, xem thử xem, bài thơ này thế nào?”
“Hay!” Lương Cừ lớn tiếng tán thưởng: “Thơ hay! Câu hay! Vần hay! Tỉnh giấc hạ bút vô tình, thần diệu độc đáo đến từng chi tiết. Lưu tiên sinh quả không hổ danh là Thi Tiên của Đại Thuận!”
“Ha ha ha, quá khen, quá khen…”
Lưu Chính Phong ngửa mặt lên trời cười lớn.
