“Sáng sớm tinh mơ, trưởng lão chạy vào phòng đại sư lầm bầm lầu bầu, làm gì vậy chứ?”
“Không biết nữa.” Long Dao lắc đầu, “Mang mì vào, cứ bàn mãi chuyện không với chẳng không, thật với chẳng thật, nào là cây bách nào là chén trà, dù sao ta cũng chẳng hiểu một chữ nào.”
“Giữ ngươi thì có ích gì!”
“Ngươi hiểu sao?”
Long Dao ôm bàn sơn son, cằm tựa vào mép bàn nhô ra, lo lắng không thôi: “Trưởng lão đừng thật sự mê mẩn kinh thư, quay đầu cạo đầu làm hòa thượng, tiền đồ Long nhân tộc ta sẽ mờ mịt mất thôi.”
