Tuy nhiên, cũng không cần quá thất vọng, không thắng cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là không nhận được phần thưởng đầu bảng mà thôi. Tiểu tử này không xem trọng thắng thua, chỉ thích giao đấu với đối thủ ngang tài ngang sức, quan trọng là phải tận hứng. Đại Thú Hội kết thúc, e là có thể một hơi gieo xuống thần thông chủng thứ hai."
“Cái gì, hạt thứ hai?” Mọi người kinh ngạc thốt lên.
Tuổi của Quan Tòng Giản còn nhỏ hơn phần lớn bọn họ, cảnh giới cũng vậy, kém một tiểu cảnh giới trên dưới, vậy mà một trận Đại Thú Hội, từ chỗ chưa gieo được hạt nào lại gieo được hạt thứ hai, vượt qua hai tiểu cảnh giới, trực tiếp vượt mặt?
“Cơ hội khó gặp, cũng không thể tái hiện. Vả lại ba con huyết sư, mỗi con hơn hai mươi cân, ba con đã gần bảy mươi cân, đủ sánh với một phần đại dược. Đặc tính của huyết sư lại là tôi luyện khí huyết, rất hợp với võ cốt và mệnh cách của gã, một cộng một cộng một còn hơn ba.”
Từ Tử Soái đấm vào lòng bàn tay.
