Người đầy máu trên thuyền nhỏ dần kết thành lớp vảy máu khô cứng, trăng treo giữa trời đêm, ánh bạc trải khắp mặt sông.
Toàn thân bị vảy máu bao phủ, Y Chí Hằng và Y Trí Vũ đang run rẩy trong giá lạnh lại cảm nhận được chút “ấm áp” đã lâu không thấy.
Thỉnh thoảng sóng xô thuyền nhỏ, những mảnh vụn lại rơi lả tả, vết thương nứt ra lại như bị dao nhỏ rạch vào.
“Đại nhân, dùng bữa.”
Kiếm thị liếc mắt một cái.
