Thời Đế Nghiêu, hồng thủy ngập trời, mênh mông cuồn cuộn, vây núi lấp đồi, dân chúng lầm than.
Đế hỏi: “Hỡi Tứ Nhạc, hồng thủy mênh mông ngập trời, cuồn cuộn vây núi lấp đồi, dân chúng lầm than, có ai trị được không?”
Mọi người đều nói: “Cổn có thể.”
Thế là Nghiêu nghe theo Tứ Nhạc, dùng Cổn trị thủy, chín năm mà nước không rút, công không thành. Đến khi Thuấn được trọng dụng, nhiếp chính sự vụ của thiên tử, đi tuần thú. Y thấy Cổn trị thủy không có kết quả, bèn xử tử Cổn tại Vũ Sơn.
Nắm chặt chiếc cày trong tay, Lương Cừ ngăn lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, nhìn về phía gã trai trẻ đang hoảng hốt vì hồng thủy ập đến: “Ngươi gọi ta là gì?”
