Mọi ánh sáng so với mặt trời, đều chỉ là ánh nến nhỏ nhoi.
Tất cả mọi người đều nheo mắt, mọi thần tích đều như tuyết đọng ngày xuân, tan biến không còn tăm tích.
Hoài Không lặng lẽ lần tràng hạt.
Kiếm khí mấy chục trượng trong lòng bàn tay Phong Anh tiêu tán, thu lại còn hơn mười trượng, gã ngẩn ngơ như người mất hồn.
“Đại Nhật Như Lai!”
