Vạn vật tịch mịch, lòng dạ khó yên.
Bạch Tinh Văn không sao ngủ được, trằn trọc mãi không yên, ga giường bị đốt ngón tay vò thành mảnh vụn.
Kinh hồng thoáng chốc, để rồi hồn vương tơ mộng.
“Thiếu gia!”
“Tiện cẩu!” Bạch Tinh Văn lật mình ngồi dậy, kích động túm lấy vai gã: “Tìm được người rồi sao? Là giai nhân nhà nào?”
