“Không thể nào, vẫn còn tu hành ư? Đã bao ngày rồi, hắn vẫn chưa luyện hóa xong sao? Bụng dạ khó tiêu à?”
“Khốn kiếp, lại có thu hoạch?”
“Thế tại sao hai phu thê bọn họ đều biến mất? Lương Cừ bế quan còn cần Đại Tông Sư hầu hạ sao? Đây là thói hư tật xấu, tác phong không lành mạnh! Phải dùng cao thủ Chân Tượng vào việc quan trọng chứ!” Kha Văn Bân chất vấn.
Gã vừa kết hôn chưa đầy hai tháng đã bị kéo về Bình Dương, như vậy còn đỡ, ít nhất cũng được ở cùng thê tử. Nhưng đi Nam Cương thì hết cách, nơi rừng thiêng nước độc, dễ làm phân tâm, lại có cổ trùng khó lòng phòng bị, đành phải chia xa.
Dựa vào đâu mà Lương Cừ có được một nương tử Đại Tông Sư, cùng nhau đến Nam Cương, còn gã thì tân hôn đã phải xa nhà, gã không phục!
