“Trời sấm lại nổi gió, gió gào rồi lại mưa, về nhà gom quần áo thôi.”
Từ Tử Soái xách một sọt thỏi sắt, cân thử trọng lượng, rồi quay người đi ngược lại dòng người, tựa như một tảng đá ngầm giữa dòng nước xiết. Nơi chân trời, mây đen tụ tán, tia chớp loằng ngoằng, khí trời âm u khó đoán.
Phía sau, vô số học trò và binh lính ngơ ngác ngẩng đầu. Bọn họ như những con thiêu thân lao vào lửa, vừa không kìm được nỗi sợ hãi, vừa lê những bước chân cứng đờ tiến về phía trước.
Đồng tử của tiểu học đồ run rẩy, hai chân run lẩy bẩy, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai luồng sáng đang chèn ép nhau trên bầu trời, ngoảnh đầu lại thoáng hỏi: “Từ sư phụ! Ngài định đi đâu?”
“Luyện sắt chứ sao nữa.” Từ Tử Soái vén một góc rèm, quay đầu đáp.
