Không khí bỗng chốc lặng ngắt.
Mất đi sự ngăn cách của trận pháp, mưa thu rả rích từng giọt rơi xuống, lách tách đập vào mái hiên, gió thu lùa qua song cửa có chút se lạnh, thổi vào người lạnh buốt.
Nhìn tam tử trước mặt, ánh mắt thâm thúy của Hứa Ân Hạc lộ ra ý cười như có như không:
“Sợ rồi ư?”
“Không phải, không có, sao có thể?”
