Đứng giữa thế giới đen trắng, đôi mắt Hứa Trường Thiên trở nên yêu dị mà quỷ quyệt, y khẽ cười với hai thiếu nữ bên cạnh rồi truyền âm:
“Tuy còn nhiều lời muốn nói, nhưng xem ra bây giờ cũng phải đi rồi.”
Nói đến đây,
Hứa Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Hân Uẩn đang ở trên trời, nói:
“Tuy rằng hiện giờ thực lực của ta còn chưa đủ để diệt ngươi, nhưng chuyến này ta cũng đã chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ, mong ngươi sẽ thích.”
