Mặc Họa gạt bỏ hết mọi tạp niệm, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, chỉ nhớ một chữ:
“Vẽ.”
Không ngừng vẽ trận pháp.
Ban ngày vẽ, ban đêm trên Đạo Bia cũng liên tục vẽ. Ngoài ra, hắn không nghĩ ngợi gì khác, cũng chẳng quan tâm cuối cùng có học được Thao Thiết Trận hay không, có lĩnh ngộ được ảo diệu của trận pháp này hay không, chỉ một mực vẽ, xem tuyệt trận như trận pháp bình thường, để đạt tới trạng thái tâm không tạp niệm đến tột cùng.
Cứ như vậy, hắn vẽ mãi, vẽ mãi…
