Trong Vu Chúc đại sảnh.
Ánh nến lay động, bốn phía không người, tĩnh mịch vô thanh.
Mặc Họa ngồi trên ngôi cao của Vu Chúc, một mình một bóng, tựa như một pho "thần tượng" cô độc, ánh nến kéo dài cái bóng lưng đen kịt của hắn.
"Nhân tính của ta..."
Ánh mắt Mặc Họa dần trở nên thâm thúy mà lạnh lùng, chốc lát sau, sự lạnh lùng chuyển thành ôn hòa.
