Tô Cửu Chiết ngẩng đầu, nhìn ngọn đồi, tiện tay nâng lên, đón lấy vài cánh hoa đào đang bay lả tả.
Lý Hạo lắc đầu, “Có phải vì một cố nhân nào đó của tiền bối yêu thích chăng?”
Tô Cửu Chiết khẽ lắc đầu, “Chỉ vì hương hoa đào thơm ngát, có thể che giấu mùi xác thối.”
“Mùi xác thối?” Đồng tử Lý Hạo khẽ co lại.
Bàn tay thon dài của Tô Cửu Chiết đang đón lấy hoa đào, vốn trong suốt trắng ngần, tựa hồ được điêu khắc mà thành, lúc này lại đột nhiên khô héo như mất đi vẻ sáng bóng, trở nên khô quắt, da thịt hóa xám trắng, nhăn nheo, như thể bị rút cạn nước, gân máu cùng xương cốt đều nổi rõ trên làn da nhăn nhúm, hệt như một bộ xác khô mục nát, tỏa ra khí tức cổ xưa của mộ địa.
