Năm ngón tay vừa buông ra của hắn lại siết chặt, nắm thành quyền đấm về phía trước.
Giang Nhữ Mặc và Khương Vô Hoa đều thấy nắm đấm này đang tụ lực, nhưng không cách nào ngăn cản nó thành hình.
Không thể ngăn nó xuất hiện, thì định sẵn không thể ngăn nó tiến tới.
Đây là quyền không sợ hãi, không kinh hoàng, không nao núng… Đại Quang Minh Quyền!
Nắm đấm này tụ thế ở phương đông, nổ vang chiếu rọi, đánh cho cả Thu Dương quận sáng rực như mặt trời mùa thu lên cao, trong khoảnh khắc sáng bừng một vùng.
