Ngày lại ngày, tâm như tơ treo. Ta cớ gì… cớ gì phải để tâm…
Cứ vậy đi. Cứ vậy đi…
Bốn mươi chín cái đầu đều rũ xuống, mỗi cái đều mang vẻ bất lực và suy sụp riêng.
Trong tiếng phạm xướng kia, dần dần có phật quang hiển hiện.
Chỉ thấy những phù hiệu “卍” màu vàng kim nổi chìm trong phật quang, toàn bộ khối thịt xấu xí kia đều khắc ghi dấu ấn quy y của Phật môn.
