Đất bùn bao bọc lấy hắn như nước, trước mắt tối đen như mực, chẳng thấy được gì.
Hắn cảm thấy mình đang di chuyển cực nhanh, bằng một cách thức mà hắn tạm thời không thể hiểu nổi — hắn biết đây là thủ đoạn Trần Toán dùng để đưa hắn đi.
Đời người tựa đá chìm xuống nước, vận mệnh như bùn đất che mắt.
Hắn không biết điểm cuối ở đâu, chỉ biết điểm bắt đầu là nhà của hắn. Ngôi nhà vĩnh viễn không thể quay về, vĩnh viễn không thể gặp lại.
Trong khoảnh khắc an toàn tạm thời này, trong trạng thái “đã trốn thoát” mà không thể tự chủ, hắn ngẩn ngơ một lúc rồi mới cảm thấy nỗi bi thương vô hạn ập đến.
