Còn những kẻ được gọi là “Nhân tộc” này, một trăm lẻ năm năm qua, khí tức chỉ vỏn vẹn hai luồng.
Một kẻ bị xóa bỏ trên Thần Tiêu Chi Môn, một kẻ thì theo thanh kiếm vô hình vô tích vừa rồi, đến rồi lại đi.
Bọn chúng vốn không thuộc về nơi này, không có tư cách sinh tồn ở đây.
“Mắt đỏ rực cháy, thiêu ngọn nến trắng này. Nến đã vô tâm, vì ai tuôn lệ—”
Diệu Chân Thần Chủ cũng không biết đã nhớ được lời ca này từ đâu, ngâm nga vài câu, rồi chợt trợn tròn mắt, trên trán hiện ra thần văn hình băng tinh: “Ngũ Khí Quy Hải, Thiên Hư Thần Phạt!”
