“Thế gian nào có người cực lạc, hoa đồng rơi rụng trước sen vàng. Ống xăm lay động vỡ trăng hiên… vì ai cầu được quẻ thượng thượng!”
Trong một tiểu viện đã trải qua nhiều năm tháng, tại phòng ngủ bài trí đơn giản. Cát Ổ tóc bạc phơ, răng lung lay, lưng còng ngồi trước gương đồng, dùng một chiếc lược gỗ chải mái tóc bạc, lại nhớ về mùa hè của rất nhiều năm trước.
Nàng cũng từng có thời phong hoa chính mậu, ôm ấp một trái tim yêu, tràn đầy tưởng tượng về tương lai.
Sau này đã già đi như thế nào?
Gương nhuốm bụi mờ, nhan sắc dần phai tàn.
