“Thật quá trùng hợp. Ta và những kẻ lòng mang thiên hạ mà ngươi từng thấy cũng không giống nhau.” Doãn Quan tâm bình khí hòa: “Ngươi dù có trói buộc toàn thiên hạ lại.”
“Thì có can hệ gì tới ta?”
“Ta muốn giết ngươi, liền giết ngươi, ngươi làm gì cũng vô dụng.”
Nơi ngực trái bị thủ đao xuyên thấu của La Sát Minh Nguyệt Tịnh tuôn ra từng mảng màu sắc lớn, đó chính là đạo đồ đang bị tiêu giải của nàng.
Nàng gian nan, đầy khó hiểu nhìn Doãn Quan: “Ngươi không hỏi ý kiến của đương sự, mà cứ tự tiện quyết định như vậy sao? Tâm Hương đệ nhất Muội Nguyệt và hắn đã quen biết từ thời ở Phong Lâm thành!”
