Uất Liêu đang mài đao.
Chẳng rõ là đá mài hay bàn tay ông, cái nào mới thô ráp hơn.
Nước đen nuốt chửng ma khí tưới qua thân đao, đường Ẩm Huyết Văn màu đỏ sẫm liền sống lại, tựa như gân mạch của thanh trực đao này.
Ông khoác trên mình bộ giáp cũ, chẳng buồn ngẩng đầu, giọng nói như bị thứ gì đó bóp nghẹt, vô cùng khàn đục: "Ngươi nói là — ngươi ẩn thân tại thành Kế Đô, gia nhập Tam Phần Hương Khí Lâu, là để duy trì sự công bằng và chính nghĩa của quốc thể, vì thiên hạ trừ hại, tru sát họa quốc yêu phụ La Sát Minh Nguyệt Tịnh?"
Lâm Chính Nhân mang theo gông xiềng, đứng sừng sững trước nha môn, ngẩng đầu thẳng lưng, khí thế cương nghị bất khuất: "Những gì cần nói Lâm mỗ đều đã nói rồi, Uất đô đốc nếu không tin, cứ việc lấy đầu Lâm mỗ dâng lên thiên tử là được. Hãy để ta dù chết cũng được diện kiến hùng chủ!"
