Tần Minh canh giữ trên con đường huyết mạch dẫn đến đồng lúa mì đen, sau khi giải cứu nhóm trẻ nhỏ cuối cùng, ánh mắt có phần lạnh lẽo.
Đám sơn tặc kia tổn thất không nhỏ, không biết là ai ra tay, tất cả đều bị chấn nhiếp.
Kể cả đám cao thủ đứng sau bọn chúng cũng vô cùng kiêng kỵ, bởi vì không phát hiện ra dấu vết của địch, nhất thời bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đêm xuống, sấm chớp rền vang, mưa như trút nước. Mùa mưa đã đến gần, có lẽ đã chính thức bắt đầu.
Tần Minh đứng trong cao tháp, qua khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn những tia điện rực sáng trong tầng mây đen kịt, hắn càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận.
