Tần Minh đã điều chỉnh dung mạo, tóc đen buông xõa, gương mặt phong trần, lún phún râu, đôi mắt tựa vực sâu, trông như một nam tử trung niên từng trải.
Hắn vác cốt bổng lặng lẽ ẩn mình, tĩnh chờ thần dị mạch điền nổi phong vân.
Địa giới đen kịt, hoang vu, lúa mạch đen sắp chín. Gió đêm thổi tới, những bông lúa nặng trĩu lay động ô quang, hạt căng mẩy trong suốt, tỏa ra hương thơm đặc trưng của ngũ cốc, ẩn chứa sinh cơ nồng đậm.
“Chẳng nói đến dưới lòng đất, chỉ riêng số lúa mạch đen trên mặt đất này, nếu ăn quanh năm, có thể bồi dưỡng nên tư chất cấp tuyệt đỉnh tông sư, không cần lo không có người kế tục.”
Một lão giả cất lời, râu quai nón màu vàng nhạt của hắn nối dài đến cổ, tựa bờm sư tử, thân hình hùng tráng, rất giống một mãnh thú hóa hình thành người.
