Chúng binh sĩ Chiết Quân sau khi vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm ra được biện pháp giải quyết nào hay, đành lắc đầu.
Chu Bình An đứng trên đài cao, thu hết thần sắc của mọi người vào mắt, thấy không ai đưa ra được giải pháp nào bèn chậm rãi mở miệng: “Chư vị cũng đã thấy, ngay cả những hòa thượng tứ đại giai không, lục căn thanh tịnh mà còn có lắm chuyện, lắm phiền phức như vậy, huống hồ là những phàm phu tục tử như chúng ta, huống hồ là trong Chiết Quân của chúng ta?”
“Ờ, chúng ta hình như còn nhiều vấn đề hơn, phiền phức cũng nhiều hơn.”
“Đúng vậy, người đông rồi, hễ so sánh là dễ nảy sinh vấn đề. Người khác ta không nói, nhưng trong lòng ta thực sự có oán thán, ta ngày nào cũng khổ luyện, thế mà có rất nhiều kẻ lại chỉ làm cho qua ngày, kết quả là chúng ta lại nhận quân lương như nhau.”
“Nếu phải nói thì ta cũng có chuyện đây. Ngũ của chúng ta lần trước diệt Oa khấu, ta là người góp công nhiều nhất, xả thân ngăn cản Oa khấu, tình thế khi đó thật sự hiểm nghèo vô cùng, may mà ta đã chặn được chúng lại và khiến chúng bị thương nặng, thế mà cuối cùng bạc thưởng vẫn chia đều cho mọi người.”
