Nói xong, Tần Tang cất bước leo núi, hắn chú ý tới thềm đá bên tay trái, nối thẳng lên đỉnh núi. Thềm đá tàn phá tản ra khí tức cổ xưa, chẳng biết trải qua bao nhiêu năm rồi.
Bước lên thềm đá, Tần Tang lựa chọn đi bộ, bước chân khoan thai, như người bình thường leo núi, Cừ Nhân thì không dám thư giãn, cẩn thận từng tí một, đuổi sát theo sau Tần Tang.
Đi sau lưng Tần Tang, những nguy hiểm vốn làm cho bọn họ run như cầy sấy, đều bị đơn giản hóa giải, hai người thuận lợi đi lên đỉnh núi, nhìn thấy cảnh tượng phía sau núi.
Phía sau núi là bùn lầy rộng lớn vô bờ, ngoại trừ nước bùn, không có bất cứ thứ gì khác, nước bùn sôi trào, không ngừng bóc lên hơi khí, làm người ta buồn nôn.
Vừa bước lên đỉnh núi, Tần Tang lập tức ngưng mắt lại, nhấc tay chụp hư không, giam cầm một đám không khí.
