Trong lòng hắn rất biệt khuất, rõ ràng tu vi của mình cao hơn nhiều, nhưng lại chỉ có thể sử dụng đấu pháp vô lại kia.
Chủy thủ của Tổ An đâm vào, mấy lần va chạm với trường thương, hổ khẩu tê dại, nhiều lần xém chút không cầm nổi, hiển nhiên nguyên lực của đối phương mạnh hơn mình quá nhiều.
Thấy tình huống như vậy, Tổ An không dám liều lĩnh, mà liên tục du tẩu, tùy thời tập kích.
Hắn biết đánh tiếp như vậy, mình sẽ chiếm chủ động tuyệt đối, bởi vì đối phương căn bản không có cách nào hoàn thủ, một khi có ý đồ công kích, thương thế sẽ lộ ra khe hở, hắn liền thừa cơ lấn người vào.
Hơn nữa đối phương một mực tử thủ như vậy cũng không được, bởi vì phải vận đủ kình lực vung vẩy trường thương, nguyên khí tiêu hao cực kì khủng bố, sẽ có thời điểm kiệt lực.
