TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 266: Tham Tinh

Đương nhiên lý do của Ninh Dạ chỉ là vô nghĩa.

Thậm chí Quân Bất Lạc cũng biết phần lớn lý do này là vô nghĩa.

Nhưng hắn vẫn đồng ý.

Một viên ma tinh Tham Tinh, chính hắn không dùng được, chẳng bằng thẳng thắn ban xuống làm một ân tình.

Vạn nhất nó phát huy tác dụng, vậy thì càng tốt.

Nhưng nói lại thì, hắn cũng lấy làm lạ, rốt cuộc Ninh Dạ lấy thứ này là có mưu đồ gì?

Chắc là muốn đầu cơ kiếm lợi, đem ra ngoài bán?

Người có đường của người, quỷ có lối của quỷ.

Nếu Ninh Dạ thật sự quen mấy người trong Ma môn, muốn đem nó ra để giao dịch, như vậy cũng không có gì lạ.

Quân Bất Lạc cũng không để ý tới chuyện này, Ma môn chắc chắn không có thành tựu gì, nếu nhân đây mà nắm thêm chút nhược điểm của Ninh Dạ, ngược lại hắn càng yên tâm.

Đương nhiên hắn không ngờ, Ninh Dạ vốn không định nhờ Ma môn hỗ trợ.

Đúng là y có cách sử dụng viên ma tinh,nhưng phương pháp và mục đích này ra sao, không ai ngờ được.

————————————

Đông Phong quan, Tích Lạc sơn.

Trên chín tầng trời.

Đầu tiên là dùng Côn Lôn Kính điều tra tình hình xung quanh, sau khi xác nhận Quân Bất Lạc không theo dõi, Ninh Dạ lấy ma tinh Tham Tinh ra, đồng thời vận dụng Côn Lôn kính.

Từng luồng ma khí bắt đầu quấy nhiễu xung quanh Ninh Dạ, xâm nhập thân thể của y, nhưng ngay khoảnh khắc sau nước của Bất Diệt tuyền cuộn lên, tẩy rửa toàn bộ ma khí, khiến cho Ninh Dạ hoàn toàn không bị ma khí làm ảnh hưởng.

Sau đó Ninh Dạ giơ tay, ma tinh Tham Tinh đã bay lên trên Thiên Cơ điện, nhắm thẳng vào Vạn Tượng đồ trên bầu trời, hóa thành một vầng mặt trời đen treo trên cao, đồng thời đại lượng ma khí tỏa ra.

Bất Diệt tuyền lại định tẩy rửa ma khí, nào ngờ Ninh Dạ trực tiếp ngăn cản: “Để nó xâm nhập!”

Không có Bất Diệt tuyền quấy nhiễu, chỉ thấy ma khí như biển hoành hành khắp bốn phương, chỉ chớp mắt đã tràn ngập trong Thiên Cơ điện, bao phủ toàn bộ thần vật, cuối cùng hóa thành một hắc vực.

Ninh Dạ lại vung tay, Thiên Cơ điện xuất hiện trên tay Ninh Dạ với hình thái thực thể sau khi thu nhỏ, chỉ thấy toàn bộ Thiên Cơ điện đã đen kịt như ma, chỉ có các loại thần vật như Tuyền Cơ xích, Bất Diệt tuyền vẫn cố thủ hộ bản ngã, không bị xâm lấn.

Nhưng chủ thể của Thiên Cơ điện xem như bị ma khí lây nhiễm hoàn toàn.

Đây cũng là mục đích của Ninh Dạ.

Thiên Cơ điện vốn là thần vật, có vô số ảo diệu, khổ nỗi bản thân nó bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, tu vi của Ninh Dạ lại có hạn, mãi vẫn không thể phát huy. Mãi tới lúc đến Vân Tuyệt cổ địa mới có đột phá, nhưng đột phá vẫn chỉ là năng lực và uy thế chứ không phải căn cơ. Nền tảng của bản thân Thiên Cơ điện vẫn rất yếu đuối, không thể dùng làm chiến trường.

Bây giờ có viên ma tinh Tham Tinh này, Tham Tinh vốn có thuộc tính không gian, giúp gia cố không gian vỡ nát của Thiên Cơ điện, giúp không gian thật sự phát huy được tác dụng.

Có thể nói bây giờ Thiên Cơ điện mới thật là một thần vật có thể sử dụng được - hiệu quả khá giống với Tri Vi giới.

Nhưng trong Tri Vi giới là dựa vào tu sĩ, còn trong Thiên Cơ điện là dựa vào các loại thần vật và cơ quan được bố trí.

Còn ma khí, nếu là đối đầu với mình thì không tốt, nhưng nếu có thể sử dụng để đối địch, như vậy lại rất tốt.

Đương nhiên, nếu làm như vậy hậu quả là phương hướng phát triển của Thiên Cơ điện trong tương lai sẽ khó lòng dự đoán, dù sao thì chắc chắn nó sẽ không như nguyên bản.

Nhưng như vậy cũng có sao?

Chắc chắn không thể thu thập lại tất cả mảnh vỡ, Ninh Dạ đã sớm lập chí muốn vượt qua con đường của tiền nhân.

Thiên Cơ điện bị tổn hại, không thể khôi phục uy lực thời thượng cổ, nhưng chính vì nó vỡ nát nên Ninh Dạ có vô số không gian để cải tạo.

Mẫu trùng, am tinh Tham Tinh đều là như vậy.

Còn Thiên Cơ điện ma hóa có thể khiến Mộc Khôi tông thật sự hiểu quyết tâm của y, biết Ninh Dạ sẽ tuyệt đối không đi theo con đường thời thượng cổ, hoàn toàn vứt bỏ lòng tham đối với Thiên Cơ điện.

“Ài, nếu liệt tổ liệt tông của Thiên Cơ môn linh thiêng, thấy ta đối xử với Thiên Cơ điện như vậy, không khéo sẽ phát điên mất. Khổ nỗi... khổ nỗi...”

Ninh Dạ lắc đầu, thu hồi Thiên Cơ điện, bay về phía xa.

————————————————

Trở lại Đông Phong quan, Ninh Dạ không tới phủ Đông sứ mà đi dạo trên đường.

Y bước đi có vẻ rất hờ hững, tới thẳng trước một quán nhỏ bán kẹo hồ lô, lúc này mới dừng lại.

Trong lòng vang lên giọng nói của Công Tôn Điệp: “Giải quyết xong rồi à?”

“Ừ.” Ninh Dạ thuật lại chuyện Quân Bất Lạc cho Công Tôn Điệp.

Nghe y nói muốn dùng Công Tôn Dạ làm mồi nhử câu bản thân, cô gái bán đậu phụ quầy bên cạnh trợn mắt rất không đúng lúc, khiến khách khứa tới mua đậu phụ tưởng bị ghét bỏ, tức tới mức phất tay áo bỏ đi.

Công Tôn Điệp: “Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được.”

“Chuyện cấp bách nên phải ứng biến vậy thôi, trong tình hình lúc đó, ta không có thời gian suy nghĩ nhiều hơn, đây là cách duy nhất.”

“Thế tiếp theo thì sao? Xử lý như thế nào?”

“Tiếp theo phải giải quyết vài vấn đề, một là chuyện cứu Công Tôn Dạ cần có người gánh tội.”

“Hạo Thiên môn?”

“Hạo Thiên môn không thích hợp, quan hệ giữa bọn chúng và Quân Bất Lạc là hợp tác, ta thấy nên là Yên Vũ lâu.”

“Ngươi không nghĩ là ta thật sự báo cho người Yên Vũ lâu, bảo họ đến đây đấy chứ?”

“Cô thì không thích hợp, dẫu sao cô cũng không phải người của Yên Vũ lâu.”

Công Tôn Điệp không phải người của Yên Vũ lâu, chẳng qua quan hệ thân cận với Công Tôn Dạ, vì vậy quan hệ với Yên Vũ lâu cũng coi như không tệ. Yên Vũ lâu cũng từng thử lôi kéo cô, nhưng có tấm gương về Trì Vãn Ngưng trước mặt, làm sao Công Tôn Điệp lại gia nhập môn phái như vậy được? Vì vậy cô lấy lý do thích tự do để cự tuyệt. Bây giờ với quan hệ của Công Tôn Dạ và Yên Vũ lâu cũng như Ninh Dạ và Mộc Khôi tông, về bản chất hai bên chỉ hợp tác với nhau.

Chính vì vậy, Công Tôn Điệp cũng có thể liên hệ với Yên Vũ lâu, nhưng thân phận của cô không thích hợp để làm việc chủ động.

“Vậy ngươi định làm thế nào? Ngươi vừa muốn người của Yên Vũ lâu gánh tội thay, lại không thể kể lại sự thật về hành động của Quân Bất Lạc, dựa vào đâu mà bọn họ nghe lời ngươi?”

“Vấn đề không chỉ có thế.” Ninh Dạ thở dài: “Còn Thái Âm môn và Vân Tuyệt môn nữa.”

Công Tôn Điệp trợn tròn hai mắt; “Ngươi lại định làm một trận ngũ phái đại chiến nữa à?”

Yên Vũ lâu, Thái Âm môn, Vân Tuyệt môn, Hạo Thiên môn, lại thêm Quân Bất Lạc có thể coi là đại diện cho Hắc Bạch thần cung, quả nhiên là một trận ngũ phái đại chiến nữa.

“E là phải thêm cả Ma môn và Mộc Khôi tông.” Ninh Dạ từ tốn nói.

Thất phái loạn đấu!

Lần này Đông Phong quan thật sự náo nhiệt rồi!

Công Tôn Điệp giật mình: “Sao lại kéo cả Ma môn vào?”

“Vì bọn họ có thể che giấu hành động của ta, cũng có thể gánh tội giúp ngươi.” Ninh Dạ trả lời.

Thiên Cơ điện đã bị ma khí lây nhiễm, một khi sử dụng nó, rất giống người trong Ma môn xuất thủ.

Nếu nói Yên Vũ lâu là đối tượng gánh tội giúp Công Tôn Điệp, như vậy Ma môn là kẻ gánh tội giúp Ninh Dạ.

Chỗ hay nhất là Công Tôn Điệp cũng là tội phạm bị Ma môn truy nã, chỉ cần Ma môn biết Công Tôn Điệp đang ở đây, rất có thể bọn họ sẽ ra tay.

Công Tôn Điệp lại im lặng.

Đột nhiên cô phát hiện trong trận chiến cực kỳ hỗn loạn này, mình như một vòng xoáy, còn Ninh Dạ là kẻ ẩn trong bóng tối, nhàn nhã chẳng phải lo lắng điều gì.

Cô khẽ cắn răng rồi nói: “Thằng nhãi Ninh Dạ kia nghe đây, nếu bà này mà bị bắt, chắc chắn bà đây sẽ khai hết gốc gác ngươi ra!”

“Yên tâm đi, không để ngươi bị tóm đâu.”

“Vậy tiếp theo ta cần làm gì?”

“Đầu tiên phải làm cho tất cả mọi người biết ngươi đang ở Đông Phong quan. Trấn an tâm trạng của Quân Bất Lạc một chút, cũng danh chính ngôn thuận kéo Thái Âm môn và Vân Tuyệt môn tới đây.”

“Danh chính ngôn thuận kéo Thái Âm môn và Vân Tuyệt môn tới đây? Làm sao danh chính ngôn thuận được?”

Ninh Dạ mỉm cười.

Y nói: “Làm theo cách hơi cũ một chút, bán đấu giá nhé?”

————————————————

“Ra khỏi Ngũ Nhạc thành là tới Vạn Tuyền hà, coi như chính thức đi vào Mặc châu. Đi tiếp về phía đông bảy ngày là tới Đông Phong quan.”

Đứng trên tầng mây, Cừu Bất Quân chỉ về phương xa, nói với Thanh Lâm, trong tay còn ôm một con hồ ly trắng như tuyết.

Nghĩ tới chuyện sắp gặp được Ninh Dạ, trong lòng Thanh Lâm cũng hết sức xúc động.

Hắn thổn thức nói: “Mấy năm qua tiểu sư đệ làm rất tốt, ngược lại con là sư huynh mà mãi vẫn không có thành tích gì, còn phải nhờ sư đệ tính kế giúp con. Nghĩ tới đây con cũng thấy xấu hổ!”

Cừu Bất Quân cười ha hả: “Người trong nhà cả mà, không cần nói mấy lời này. Mấy năm qua con sống cũng chẳng dễ chịu gì, tuy bản thân không có tiến triển gì nhưng cũng không phải không có thành tự. Đến lúc đó, con và ta nội ứng ngoại hợp, giết cho Hạo Thiên môn trời long đất lở, cũng có thể giúp con trút giận.”

Nói đến đây, Cừu Bất Quân dừng lại một chút, vuốt ve con hồ ly nhỏ rồi nói: “À đúng rồi, Tiểu Bạch phát hiện đám người Lục Càn đang ở đằng sau, cách đây không xa. Có cần ta đi giết bọn chúng, giải quyết luôn phiền phức này không?”

Thanh Lâm khẽ lắc đầu: “Tạm thời không cần, chuyện cấp bách bây giờ là giúp sư đệ hoàn thành đại sự. Sớm muộn gì Hạo Thiên môn cũng có chuyện, đến lúc đó cần vài kẻ gánh tội thay. Cứ giữ Lục Càn lại đã, không khéo sẽ phát huy được tác dụng.”

Cừu Bất Quân cười ha hả: “Quả nhiên, mấy năm qua chẳng hề uổng phí, con đã trưởng thành rất nhiều! Tốt lắm, nếu thế, cứ để cái đầu chó của bọn chúng trên cổ cái đã, đợi khi đến Đông Phong quan mới trừng trị!”