Đông Phong quan.
“Có nghe thấy không? Trong hội đấu gia của Phượng Linh các lần này xuất hiện một món thần vật đấy.”
“Hình như là Phong Ma Vũ.”
“Chẳng phải Phong Ma Vũ đã mất tích hơn sáu trăm năm rồi à? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Đã có thần vật như vậy mà không dùng, lại đem ra bán đấu giá, đúng là chẳng có chí tiến thủ gì cả!”
“Không thể nói như vậy được, Phong Ma Vũ có ma tính, người bình thường không thể sử dụng. Thay vì cầm trong tay rồi ngồi nhìn, chẳng bằng đem bán đấu giá, đổi một số tài nguyên tu hành thì thích hợp hơn.”
“E là có số cầm tiền chứ chẳng có mạng mà hưởng.”
“Đúng vậy, nhưng dù sao Đông Phong quan cũng chuẩn bị náo nhiệt rồi!”
Đầu đường cuối ngõ, bây giờ khắp nơi đều có lời đồn như vậy.
Phong Ma Vũ bắt nguồn từ một con đại yêu Phong Thần chuẩn ba ngàn năm trước.
Phong Thần chuẩn là yêu thú cảnh giới thứ năm, pháp lực thông tiên, tu vi cao cường, là đỉnh phong trong Trường Thanh giới hiện tại. Nhưng toàn thân nó đều là bảo bối, khiến cho vô số tu sĩ ham muốn.
Khổ nỗi Phong Thần chuẩn có tốc độ cực kỳ nhanh chóng, các tu sĩ đã bao vây nó nhiều lần nhưng vẫn không làm gì được.
Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, tuy Phong Thần chuẩn rất mạnh nhưng không hiếu sát, phần lớn thời gian nó chỉ ngao du khắp thiên địa, tiêu dao tự tại.
Nhưng trong một lần khe hở Ma Vực khai mở, khiến cho Phong Thần chuẩn trực tiếp ma hóa.
Sau khi ma hóa, không ngờ Phong Thần chuẩn lại đột phá lên cảnh giới thứ sáu, trở thành sinh vật kinh khủng nhất trong thời điểm đó.
Lúc đó Cửu Đại Tiên Môn đã tồn tại, đây cũng là một lần hiếm hoi mà bọn họ liên thủ, tất cả các đại năng đều ra tay, triển khai đại chiến với Phong Thần chuẩn ở tận cùng bầu trời. Cũng may sau khi ma hóa tuy thực lực của Phong Thần chuẩn tăng lên nhưng cũng trở nên hung tàn khát máu, thần trí mơ hồ, bị vây đánh mà không trốn tránh, vì vậy triển khai một trận đại chiến kịch liệt.
Trong trận chiến này, rất nhiều đại năng của Cửu Đại Tiên Môn ngã xuống, cuối cùng cũng giết chết được nó, thu được ba sợi lông tinh hoa trên đỉnh đầu, chính là Phong Ma Vũ.
Ba sợi Phong Ma Vũ rơi vào tay của Vạn Hoa cốc, Yên Vũ lâu và Long Dương phủ.
Nhưng ba ngàn năm trôi qua, ba Phong Ma Vũ cũng lần lượt phát sinh biến hóa.
Vạn Hoa cốc không có nhu cầu gì với thứ này nên bán nó cho Thái Âm môn.
Thái Âm môn dùng sợi lông này làm cơ sở, chế tạo thành công Huyền Âm Ma Giám, có thể chế tạo yêu tiên ma hóa, nhưng yêu tiên ma hóa tuy có thực lực rất mạnh nhưng thường xuyên nổi điên, khó lòng kiềm chế. Một ngàn năm trăm năm trước, một vị yêu tiên ma hóa phát điên, không ngờ lại phá tan Huyền Âm Ma Giám.
Yên Vũ lâu cầm Phong Ma Vũ, bồi dưỡng một vị thích khách Ám Ma cường đại trong thời điểm đó, chuyên môn ám sát.
Thích khách Ám Ma kia không bị ma tính xâm lấn, nhưng hành động quá ngông cuồng, săn giết đại năng khắp nơi, cuối cùng bị vài tiên môn như Hắc Bạch thần cung đặt bẫy giết chết. Trước khi chết kẻ này tự hủy Phong Ma Vũ, cho nên Phong Ma Vũ thứ hai cũng tiêu vong.
Phong Ma Vũ cuối cùng ở Long Dương phủ, từng bị Long Dương phủ chế tạo thành căn nguyên linh lực của Huyền Ma chiến binh, xem như thời gian sử dụng dài nhất. Mãi tới tận tám trăm năm trước nó bị Ma môn đánh cắp.
Long Dương phủ nổi giận, liên kết với nhiều môn phái truy bắt Ma môn suốt hai trăm năm, cuối cùng tìm ra vị trí tổng đà của Ma môn trong thời điểm đó, ra tay tiêu diệt, từ đó Ma môn tổn thương nguyên khí. Nhưng Phong Ma Vũ kia không xuất hiện mà cứ thế biến mất.
Có người nói nó vẫn nằm trong tay Ma môn, lại có người nói nó bị đệ tử trong những môn phái tham gia tấn công Ma môn ẩn giấu.
Nói chung, sợi Phong Ma Vũ này cứ thế mất tích, không ai rõ tung tích của nó.
Thân là một thần vật, Phong Ma Vũ có thể mang tới cho tu sĩ tốc độ cực kỳ nhanh chóng, linh lực cường đại, cả Thái Âm môn, Yên Vũ lâu và Ma môn đều có nhu cầu với nó.
Ngày hôm đó, tin đồn Phong Ma Vũ xuất thế ầm ầm lan truyền, nhanh chóng truyền bá khắp bốn phương tám hướng.
Rất nhiều người hưng phấn, ngược lại Quân Bất Lạc lại thấy khó chịu.
——————————————————
“Khốn kiếp! Sao lại có chuyện Phong Ma Vũ vào lúc này cơ chứ?”
Trong sảnh của phủ Đông sứ, Quân Bất Lạc phẫn nộ đập bàn.
Đối với hắn mà nói, bây giờ Đông Phong quan cần nhất là kín tiếng.
Ai mà ngờ, một hội đấu giá đột nhiên xuất hiện lại khiến hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào Đông Phong quan.
Đương nhiên hắn không ngờ tất cả mọi chuyện đều do Ninh Dạ sắp xếp.
Còn lại, đâu có Phong Ma Vũ gì, chẳng qua chỉ là lời quảng cáo thu hút các môn phái.
Làm được chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì, các chủ của Phượng Linh các tên là Đậu Quân An, bản thân cũng là một cường giả cảnh giới Vạn Pháp, quan trọng nhất là kẻ này tu luyện linh mục, chuyên quan sát vạn vật, là kẻ khắc chế ảo thuật nhất.
Không thể sử dụng pháp thuật ảo thuật ở chỗ Đậu Quân An.
Nhưng Đậu Quân An còn một thân phận - hắn là gián điệp mà Mộc Khôi tông cài vào.
Nhưng sau chuyện này, chắc hắn cũng chẳng giữ nổi thân phận.
Lý Trường Hồng hết sức tức giận: “Thuộc hạ sẽ lập tức bắt Phượng Linh các ngừng buổi đấu giá này.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không kịp, tin tức đã lan truyền, nếu ngừng buổi đấu giá lại khiến người khác nghĩ rằng Đông sứ coi trọng bảo vật này, định độc chiến, càng phiền phức thêm.”
Quân Bất Lạc tức giận: “Ta cần Phong Ma Vũ làm cái gì?”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Vô Thiên thần độn của Đông sứ mà phối hợp với Phong Ma Vũ, đương nhiên sẽ càng cường đại.”
Quân Bất Lạc lắc đầu: “Tốc độ của Phong Ma Vũ là xây dựng trên cơ sở phong độn, Vô Thiên thần độn của ta lại có cơ sở là không gian, hoàn toàn không phải đồng đạo, lại thêm ma tính của Phong Ma Vũ quá nặng, nếu không có phương pháp ngăn cản nó xâm nhập thì không cách nào sử dụng.”
Nói cách khác, khả năng đề kháng ma tính của hắn rất có hạn? Chẳng trách không thể sử dụng ma tinh Tham Tinh.
Thế thì tốt rồi.
Ninh Dạ tiêu hóa tin tức mà mình vưà nhận được, tiếp tục nói: “Vấn đề là trừ phi Đông sứ tự mình công khai đặc tính của Phong Ma Vũ, không thì e là những người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Quân Bất Lạc nhìn Ninh Dạ: “Bây giờ mọi chuyện rất phiền phức, Ninh Dạ, ngươi có cách gì không?”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nió: “Xem ra chắc chắn Đông Phong quan sẽ náo nhiệt rồi, nhưng chưa chắc đã là chuyện xấu. Những người đó chỉ nhắm vào Phong Ma Vũ, nếu Đông sứ không muốn bị liên lụy, cách tốt nhất chính là ngồi yên đợi xem biến hóa. Hơn nữa... Công Tôn Điệp cũng là người trong Ma môn, có thể sử dụng ma tính, không khéo cô ta lại nổi lòng tham, ra tay với Phượng Linh các?”
Nghe y nói vậy, Quân Bất Lạc cũng thấy có lý: “Nếu thế đây lại là chuyện tốt... Trường Hồng, ngươi tới quan sát Phượng Linh các, chú ý thật kỹ tất cả những người qua lại!”
“Không được!” Ninh Dạ lại nói: “Phong Ma Vũ không phải mục tiêu của chúng ta, Công Tôn Điệp mới là. Nếu bây giờ tới đó quan sát, vạn nhất cô ta phát hiện ra lại thành hỏng chuyện. Việc chúng ta cần làm bây giờ là cố gắng hết sức sáng tạo cơ hội cho Công Tôn Điệp chứ không phải không cho cô ta cơ hội. Chỉ cần Công Tôn Điệp ra tay, trong Đông Phong quan có thiên la địa võng, cô ta có muốn chạy cũng khó.”
Mọi người nghe xong, cùng gật đầu.
Nghĩ vậy, Quân Bất Lạc giải quyết thẳng thắn buông lại một câu mình có chuyện cần làm, phải rời Đông Phong quan một thời gian, như vậy Công Tôn Điệp càng dám tới.
Vốn dĩ Quân Bất Lạc là chủ nhân của khu vực phía đông, lại trấn thủ trong Đông Phong quan, hắn phải tránh tất cả mọi khả năng xảy ra phiền toái.
Nhưng bây giờ tư lợi quấy phá, ngược lại hắn buông thả cho tất cả mọi chuyện xảy ra, không sợ Phượng Linh các xảy ra chuyện, chỉ sợ không xảy ra chuyện.
“Nhưng phải nghĩ tới khả năng Công Tôn Điệp không tới Phượng Linh các, không thể thay đổi kế hoạch ban đầu được. Đã sắp xếp Công Tôn Dạ chưa?” Ninh Dạ hỏi.
Lý Trường Hồng trả lời: “Đã để ở di tích Thiên Xu, do An Đồ đích thân trông coi.”
Bách An Đồ, một trong tam đại vệ binh của Quân Bất Lạc, cũng là người bảo vệ ở di tích Thiên Xu, một mặt là giết chết Ma tộc nhận tài nguyên, mặt khác là bảo vệ nơi này, không để người ngoài biết bí mật.
“Vậy thì tốt rồi, việc cần thiết bây giờ là làm sao để Công Tôn Điệp biết vị trí của Công Tôn Dạ.”
“Ngươi có cách gì không?”
“Nếu có thể nhanh chóng tìm ra gián điệp của Yên Vũ lâu, có lẽ sẽ làm được.” Ninh Dạ trả lời.
Sắc mặt của Quân Bất Lạc trầm xuống, phí lời, ta cũng muốn tìm ra ai đang bán đứng người của mình.
Hắn nhìn Ninh Dạ: “Nếu ta cho ngươi quyền đi lại tự do và làm việc trong phủ, ngươi có tìm được không?”
Ninh Dạ trả lời: “Cần một chút thời gian.”
“Được.” Quân Bất Lạc lập tức đồng ý.
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Thật ra có một câu, không biết có nên nói không.”
“Nói.”
“Bây giờ trong Đông Phong quan gió nổi mây vần, rất nhiều phiền phức. Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị thêm một chút về khe hở Ma Vực.”
“Chuẩn bị gì?”
Ninh Dạ chậm rãi nói: “Có ba kế sách thượng trung hạ...”