TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 279: Đục nước béo cò (2)

Nhìn theo đám tu sĩ bỏ đi, Quân Bất Lạc cười khà khà, đã biến trở lại bộ dáng của Ninh Dạ.

Tiện tay vung một cái, Thiên Cơ điện quay về cơ thể, tất cả ảo ảnh đều biến mất.

Dãy núi biến mất, trở lại hình dáng của Thiên Cơ.

Hóa ra đồi núi trên mặt đất là do Thiên Cơ biến thành, mãnh thú hung ác là do mẫu trùng tạo ra.

Hai bên phối hợp, lại thêm ảo thuật của Ninh Dạ, khiến cho ảo cảnh được bố trí như thật, dễ dàng lừa gạt hàng loạt tu sĩ.

“Lại phát tài rồi!” Thiên Cơ vỗ tay cười ha hả.

Ninh Dạ ngửa đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu là huyền quang hai màu trắng đen, nói: “Hắc Bạch đại trận của Đông Phong quan đã phát động, xem ra Tử Lão xuất thủ rồi. Tốt lắm, lần này Quân Bất Lạc không thể quản được chuyện ở đây.”

Lý Trường Hồng kia cũng hóa thành Công Tôn Điệp, mỉm cười nói: “Còn không mau đi đi?”

“Không được, còn có việc chưa xong.” Ninh Dạ lại đi về phía Phượng Linh các.

Công Tôn Điệp cả kinh: “Sáu vị Vô Cấu đấy, ngươi điên sao mà lại tới đó? Chẳng lẽ ngươi định...”

Ninh Dạ không ngừng chân: “Dù sao cũng phải xem xem có cơ hội hay không.”

Mục đích chủ yếu của hội đấu giá Phượng Linh các đã hoàn thành. Các đại phái bị thu hút, Công Tôn Điệp lộ nguyên hình, giao cái hộp ra, mục tiêu đã từ người cô chuyển sang trưởng lão Ma môn. Cứ như vậy, phiền phức của Công Tôn Điệp cũng đã được tiêu trừ. Còn chuyện dọa dẫm tu sĩ chỉ là tiện thể - Ninh Dạ đã quen kiếm thêm chút lợi lộc khi đang làm chính sự.

Vì vậy theo Công Tôn Điệp, thu hoạch lần này đã rất dồi dào, không cần mạo hiểm nữa.

Nhưng hiển nhiên, Ninh Dạ không nghĩ như vậy.

Chỉ cần điều kiện cho phép, đương nhiên phải tranh thủ tối đa hóa lợi ích của bản thân.

Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp giậm chân một cái: “Thôi được rồi, bà đây điên cùng với ngươi!”

Vừa chạy tới Phượng Linh các đã nghe ầm một tiếng, Phượng Linh các đã tan thành tro bụi.

Lục đại cường giả liên thủ xuất kích, cấm chế trong Phượng Linh các thậm chí không sống qua được nửa nén hương đã bị phá tan.

Sáu bóng người như bão táp, xuất thủ giao chiến, tiên khí cuồn cuộn, tung hoành bốn phía.

Đúng lúc này, Hắc Bạch đại trận đã khởi động, hắc quang qua đi, chuyển thành bạch quang.

Một cơn bạch triều từ trên trời trút xuống rồi không ngừng co rút về, bảo vệ bên trong Đông Phong quan.

Nhưng sáu vị đại năng Vô Cấu giao thủ, uy lực cực lớn, Hắc Bạch đại trận ở Đông Phong quan tuy mạnh nhưng phải phòng ngự qúa nhiều nơi, Quân Bất Lạc lại vốn ích kỷ - hắn chỉ sợ đám người Phong Trung Túc liên thủ đối phó với bản thân nên thẳng thắn cho họ một vùng đất riêng để tự giết lẫn nhau, cũng tiện suy yếu đối phương, vì vậy không kiềm chế hoàn toàn.

Kết quả là hàng loạt quảng trường lấy Phượng Linh các làm trung tâm, lập tức hóa thành gạch vụn.

Gió nổi mây vần, dưới đợt phong ba này, kiếm quang và hắc vụ quét tới tận chân trời, dư âm pháp lực xung kích tới mức Hắc Bạch đại trận lấp lóe ánh sáng.

Sáu vị đại năng quyết đấu ầm ầm trên không trung, xen lẫn vào đó còn có tiếng mắng chửi.

“Con mẹ nhà ngươi!”

“Chết đi!”

“Đánh chết cha cái loại rùa đen!”

Không có chút phong độ nào của đại năng.

Nhưng đây là chuyện rất bình thường, chém giết sống mái, ai quan tâm tới phong độ nữa?

Còn bên dưới bọn họ là một loạt những kẻ to gan không sợ chết đang hò hét.

Chủ yếu là đám người Thái Âm môn và Hạo Thiên môn, Thái Âm môn có Liệt Không Thiên Yêu, ngoài ra Tiết Minh U, Kim Hàn Triều, Liệt Trọng Lâu cũng có mặt, tuy bọn họ không dám tham gia trận đánh của đại năng Vô Cấu nhưng muốn che chở cho các đệ tử không bị dư âm làm thương tổn vẫn không thành vấn đề.

Đại lão Vô Cấu của Hạo Thiên môn không tới nhưng bọn họ cũng có vài vị Vạn Pháp như Không Viêm Tôn Giả bảo vệ. Quan trọng nhất là họ có hợp tác với Quân Bất Lạc, vì vậy rất tự tin,hoàn toàn không biết chuyện Quân Bất Lạc bị Tử Lão đánh lén, đang khôi phục thương thế - Tuy Quân Bất Lạc trúng Loạn Thần trú, sinh mệnh không có vấn đề gì nhưng dù sao Tử Lão cũng là Tử Lão, cho dù hắn không định giết người nhưng uy lực cũng không thể coi thường.

Xưa nay Quân Bất Lạc vốn yêu quý bản thân, chỉ sợ Tử Lão âm thầm sử dụng thủ đoạn nào đó, vì vậy không quan tâm tới chuyện gì, đầu tiên là chữa thương trước đã.

Ngoài bọn họ ra còn có một đám người hò hét: “Thiên Yêu ráng chịu đựng!”

Người của Hạo Thiên môn nhìn sang thấy những người này không mặc trang phục của Thái Âm môn nhưng lại đứng hò hét cùng Thái Âm môn, trong lòng thầm kinh ngạc, đám người kia là ai?

Nhìn kỹ hơn.

Mẹ nó!

Sao lại có một người cảnh giới Vô Cấu? Ngươi đã có cảnh giới Vô Cấu sao còn đứng đây làm gì?”

Cố Phong Hiên và Điền Viễn Trung đứng chung một chỗ, hoàn toàn không có ý định xuất thủ, chỉ đứng xem trò.

Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ cho tốt đám người của Vân Tuyệt môn.

Bên dưới cực kỳ rối loạn, bên trên cũng dần dần tỉnh táo lại.

Mâu Thiên Khôi là người đầu tiên phát hiện vấn đề.

Hắn để ý thấy hình như mục đích của Bất Kiến Quân - Lâm Thượng Hiên là cái hộp nguyên thần Vạn Pháp trong tay mình.

Chuyện này khiến Mâu Thiên Khôi khó hiểu: “Ngươi muốn cái gì?”

“Phí lời! Trả nó đây!” Lâm Thượng Hiên quát.

“Mẹ nó, cho ngươi.” Mâu Thiên Khôi chỉ muốn tìm Công Tôn Điệp, trực tiếp ném cái hộp sang.

Đánh một trận toi công.

Hắn đang định đi, nào ngờ Lâm Thượng Hiên liếc nhìn cái hộp rồi biến sắc: “Ngươi đánh tráo rồi à?”

Mâu Thiên Khôi bị hắn làm cho bó tay, ta tráo cái mẹ nhà ngươi, bảo đánh tráo thì cũng là Công Tôn Điệp đánh tráo chứ. Hắn không muốn đánh tiếp nên hét lớn: “Con ả kia đưa ta cái này. Mẹ nó, ngươi iên rồi à? Ta có lấy cái gì của ngươi đâu?”

Lâm Thượng Hiên thấy Mâu Thiên Khôi như vậy cũng thầm nghi hoặc: “Phong Ma Vũ không ở chỗ ngươi?”

“Phong Ma Vũ?” Mâu Thiên Khôi bị hắn nói vậy nổi giận: “Chẳng phải Phong Ma Vũ ở chỗ Đậu Quân An à?”

Những người khác nghe vậy cũng nhìn sang phía này, đương nhiên tay vẫn đánh liên tục.

Lâm Thượng Hiên cũng biết lúc này không nói rõ là không xong, vội vàng lên tiếng: “Thứ trong tay hắn là đồ giả, Phong Ma Vũ thật sự ở chỗ công tử nhà ta!”

“Ngươi nói thứ trong tay hắn là đồ giả?” Liệt Không Thiên Yêu, Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ và Kinh Trường Dạ cùng nhìn sang phía Vũ Thiên Tầm.

Lâm Thượng Hiên bị dọa tới mức nhảy dựng lên, vội vàng la: “Nhưng bị Công Tôn Điệp trộm mất rồi.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người đột nhiên nhớ tới điều gì, đồng thời nhìn sang phía Kinh Trường Dạ.

Kinh Trường Dạ cũng ngơ ngác nhìn cái hộp trong tay mình.

Chẳng lẽ Công Tôn Điệp không ném cho mình ma điển mà là Phong Ma Vũ? Chẳng trách trên hộp có ma khí quấn quanh.

Kinh Trường Dạ hét lên: “Đợi đã, để ta mở ra xem.”

Hắn biết nên để mọi người hòa hoãn lại một chút.

Nhưng hắn vừa nói vậy, không ngờ Không Viêm Tôn Giả ở bên dưới lại hét lớn: “Xuất thủ!”

Sau khi hắn lên tiếng, một luồng lửa đỏ đã cuốn về phía Kinh Trường Dạ.

Không ngờ tên này lại trực tiếp tấn công Kinh Trường Dạ - hắn không thể để thứ trong hộp xuất hiện, nếu không chuyện Quân Bất Lạc và Hạo Thiên môn bí mật hợp tác sẽ bại lộ.

Kinh Trường Dạ thầm tức giận, đang định ra tay đập chết tên Vạn Pháp nhỏ nhỏi này, lại thấy vô số luồng sáng lóe lên từ chân trời.

Không được!

Là bí vệ của vương triều Dịch quốc!

Kinh Trường Dạ biết Quân Bất Lạc bí mật bồi dưỡng một số tu sĩ, dùng danh nghĩa vương triều thu nhận bọn họ, đa số có tu vi Vạn Pháp nhưng sở trường là liên thủ, khi hợp lực có thể đối phó với Vạn Pháp.

Thời khắc này bọn họ xuất thủ, ít nhất cũng ba mươi bí vệ, đây đã là lực lượng nòng cốt của vương triều. Kinh Trường Dạ không dám chống đỡ, gào lên điên cuồng, thân thể tỏa ra ma khí hắc ám, quét sạch tất cả ánh sáng xung quanh.

Phong Trung Túc tức giận vung kiếm, nhân cơ hội đánh lén Kinh Trường Dạ.

Kinh Trường Dạ cả giận: “Phong Trung Túc, con mẹ nó ngươi điên rồi à? Nơi này là Đông Phong quan, địa bàn của Quân Bất Lạc. Bị phát hiện ở đây, ngươi không sợ chết không có chỗ chôn à?”

Phong Trung Túc cười nói sẽ: “Hắc Bạch đại trận tuy mạnh, nhưng nếu ông đây đã dám tới, đương nhiên cũng có cách đi, chẳng phải ngươi cũng vậy à?”

Mọi người đều có chuẩn bị, không thì ai dám xuất thủ trắng trợn không kiêng dè như vậy.

Kinh Trường Dạ nổi giận: “Được, ngươi to gan lắm. Đến giờ Quân Bất Lạc vẫn không hiện thân, chắc chắn ôm ý đồ ngư ông đắc lợi rồi. Ngươi có giỏi thì đánh tới cùng với ông đây xem, để ông đây xem thử ngươi có cách gì để rời khỏi Đông Phong quan này. Còn cái hộp này, ngươi đừng có mơ!”

Nói xong đã lấy Tử Giới pháp châu ra, một con huyết sát chui ra từ pháp châu, tỏa ra sát khí đỏ máu ngập trời, cuốn về phía tất cả mọi người.