Mất Phong Ma Vũ nên Vũ Thiên Tầm cực kỳ nôn nóng.
Hắn biết thực lực của bản thân có hạn, không thể giúp Lâm Thượng Hiên, nôn nóng tới mức nhảy dựng lên.
Nhưng đúng lúc này lại thấy đằng xa có một người mỉm cười về hướng này, không ngờ lại xoay người bỏ đi.
Đậu Quân An?
Tên khốn kiếp này?
Khoảnh khắc chứng kiến Đậu Quân An, trong đầu Vũ Thiên Tầm như có ánh sáng lóe lên, đột nhiên hiểu ra tất cả.
Chắc chắn Đậu Quân An và Công Tôn Điệp hợp tác, bọn họ cố ý dùng Phong Ma Vũ giả dụ Phong Ma Vũ thật xuất hiện.
Mọi người luôn thích đề cao bản thân, lại thêm có ai đó cố tình hướng dẫn. Khoảnh khắc đó Vũ Thiên Tầm có cảm giác như bừng tỉnh, phát hiện ra chân tướng.
“Khốn kiếp! Đừng để hắn chạy!” Vũ Thiên Tầm đã đuổi theo.
Thực lực của Đậu Quân An rất bình thường, bên cạnh Vũ Thiên Tầm còn vài cường giả Vạn Pháp, hắn không hề e ngại.
Bắt được Đậu Quân An là lấy lại được Phong Ma Vũ.
Thấy Vũ Thiên Tầm đuổi theo, Đậu Quân An nhanh chóng lui lại, tăng tốc rời khỏi chiến trường.
“Đừng hòng chạy!” Vũ Thiên Tầm gào thét đuổi theo.
————————————————
Cùng lúc.
Không Viêm Tôn Giả còn đang tấn công Kinh Trường Dạ như điên như dại.
Dù thế nào hắn cũng không thể để Kinh Trường Dạ mở cái hộp ra, nhưng huyết sát của Kinh Trường Dạ vừa xuất hiện, huyết quang đầy trời, quét qua cả bầu trời, khiến cho Không Viêm Tôn Giả không thể tiếp cận.
Trong lúc hắn đang kinh hãi tức giận, lại thấy một bóng người lóe lên bên cạnh.
Cho dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Không Viêm Tôn Giả lập tức nhận ra.
Là Công Tôn Điệp?
Không Viêm Tôn Giả kinh hãi.
Sao cô ta lại xuất hiện?
Không chỉ có vậy, hình như trong tay cô ta còn có một bình Ngọc Lưu Sương.
Chết tiệt!
Không Viêm Tôn Giả biết không tốt, lập tức nói với đệ tử bên cạnh: “Đuổi theo cô ta!”
Đám đệ tử Hạo Thiên môn thấy khó hiểu: “Đuổi cái gì?”
“Các ngươi không thấy à? Thôi vậy, các ngươi ở lại đây.” Không Viêm ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ chắc trên không trung chiến đấu kịch liệt, bọn họ không để ý tới cũng không có gì là lạ, vì vậy không quan tâm tới các đệ tử nữa mà tự đuổi theo.
Vừa lao ra chưa được vài bước đã thấy Thanh Lâm đi theo.
Thanh Lâm nói: “Sư thúc, để ta theo người.”
Không Viêm không có thời gian suy nghĩ, bèn kêu được rồi truy đuổi.
Tốc độ của Công Tôn Điệp không nhanh, Không Viêm thấy càng đuổi càng gần, trong lòng lại thầm cảnh giác; “Không đúng, hình như cô ta cố tình dụ dỗ, có lẽ đằng trước có mai phục!”
Thanh Lâm nói: “Đệ tử xin được đi đầu!”
Nói xong đã xông tới, trực tiếp chui vào trong căn ngõ phía trước.
Không Viêm Tôn Giả thấy hắn chịu mạo hiểm vì tông môn, lòng thầm vui mừng, theo sát phía sau, vừa vặn thấy không ngờ Công Tôn Điệp lại kêu á một tiếng rồi ngã bay ra.
Một đợt chấn động tiên pháp ập tới, Vũ Thiên Tầm đã xông ra: “Công Tôn Điệp! Trả Phong Ma Vũ đây!”
Vũ Thiên Tầm truy đuổi Đậu Quân An, không ngờ lại gặp Công Tôn Điệp, vội vàng ra tay.
Công Tôn Điệp bị hắn đánh trúng, lập tức bị thương.
Cùng lúc, Thanh Lâm cũng lao tới bắt lấy Công Tôn Điệp, kêu lên: “Công Tôn Điệp, ngươi không chạy thoát được đâu!”
Công Tôn Điệp biết không tốt, ném một thứ ra: “Cho ngươi!”
Thanh Lâm nắm lấy, thấy là cái hộp, bên trong là ma khí ngập trời. Vừa buông tay ra thì Công Tôn Điệp đã dùng ảnh độn chạy mất.
“Phong Ma Vũ?” Vũ Thiên Tầm vui mừng, bất chấp tất cả giết tới.
Không Viêm Tôn Giả thấy vậy vui mừng, hóa ra Phong Ma Vũ thật sự ở đây.
Hắn vội vàng xuất thủ định tóm lấy Phong Ma Vũ, đồng thời ba cường giả Vạn Pháp bên cạnh Vũ Thiên Tầm cũng xuất thủ.
Không Viêm Tôn Giả đã là cường giả Vạn Pháp hậu kỳ. Ba hộ vệ cảnh giới Vạn Pháp của Long Vũ thương hành thì một người tiền kỳ, hai người trung kỳ, cho dù là một chọi ba nhưng Không Viêm Tôn Giả vẫn không hề e ngại.
Nhưng Thanh Lâm lại không chống nổi Vũ Thiên Tầm.
Vũ Thiên Tầm sở học gia truyền uyên thâm, tuy là Hoa Luân nhưng đã lên tới đỉnh phong, trên người lại có rất nhiều pháp bảo. Lúc này hắn dốc toàn lực tấn công, ép cho Thanh Lâm không thể chống đỡ nổi, thấy Phong Ma Vũ sắp bị cướp đi, Không Viêm Tôn Giả biết không ổn, lập tức cắn răng, tế ra một vật: “lên!”
Đó là một bảo vật có uy lực cường đại, không ngờ lại giữ mọi người không thể hành động. Không Viêm Tôn Giả đã xông tới nắm lấy Thanh Lâm: “Đi!”
Nhưng ngay lúc hắn mang Thanh Lâm bỏ chạy lại nghe một tiếng hừ khẽ, một bàn tay lớn đã xuất hiện ở đằng xa.
“Lâm Thượng Hiên?” Không Viêm Tôn Giả cả kinh.
Chẳng phải tên này đang giao chiến với Mâu Thiên Khôi à? Sao còn sức mà để tâm tới đằng này?
Trong lòng hắn còn đang kinh ngạc đã thấy không ngờ Thanh Lâm lại vươn mình đỡ đòn hộ Không Viêm Tôn Giả. Nhát chưởng này của Lâm Thượng Hiên đánh thẳng lên lưng hắn. Thanh Lâm quát to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đẫm toàn thân Không Viêm Tôn Giả.
Dư lực còn chưa dứt, đánh lên người Không Viêm Tôn Giả, Không Viêm Tôn Giả cũng hừ khẽ một tiếng.
Chết tiệt!
Có độc!
“Đê tiện!” Không Viêm Tôn Giả mắng to một tiếng, Lâm Thượng Hiên được gọi là Bất Kiến Quân, xưa nay khi xuất thủ luôn quỷ dị, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng chưa bao giờ nghe nói hắn dùng độc.
Còn bây giờ đòn này được Thanh Lâm ngăn cản, bị thương không nặng nhưng pháp lực lại xuyên vào cơ thể, tiến vào trong, khốn kiếp nhất là còn pha lẫn hai loại độc tố, một loại thì làm tiêu tan cơ thể, một loại thì làm pháp lực hỗn loạn.
Cuối cùng cũng may là độc lực không mạnh, Không Viêm Tôn Giả có thể chống đỡ được.
Nhưng đòn vừa rồi cũng làm hai người ngã bay ra, Thanh Lâm ôm hắn nhảy nghiêng nhưng không chọn hướng trên không, không ngờ lại bay thành một đường vòng cung rồi rơi chéo, va vào căn nhà bên cạnh.
Sau khi ngã vào phòng, Không Viêm Tôn Giả thấy trước mắt là một khoảng trời kỳ ảo, bốn phía hiện lên từng đường cao chót vót, mây đen che phủ, có vô số khí tượng như ẩn như hiện.
“Đây là đâu?” Không Viêm Tôn Giả kinh ngạc.
“Không tốt, là đại trận của Ma môn. Chúng ta rơi vào trận pháp của Ma môn rồi, chẳng trách Kinh Trường Dạ dám hoành hành trong Đông Phong quan, hóa ra hắn có âm mưu từ trước rồi!” Thanh Lâm hét lên.
Hỏng rồi.
Không Viêm Tôn Giả biết lần này rất không ổn.
Bên ngoài có Lâm Thượng Hiên truy sát, bản thân lại trúng độc, bây giờ đang bị nhốt trong đại trận của Ma môn, khó mà bỏ chạy được.
Quân Bất Lạc chết tiệt, hắn đang làm gì vậy?
Sao còn chưa xuất hiện?
Trong lòng còn đang kinh hãi, chỉ thấy mây đen cuộn lại, ma khí dâng lên ngập trời.
Thanh Lâm hét lớn: “Hỏng rồi, trận pháp của Ma môn đang khởi động, sư thúc có cách nào trốn thoát không?”
Không Viêm Tôn Giả thử dùng độn thuật nhưng lại phát hiện không có tác dụng gì.
HẮn trúng kỳ độc, vốn phải phân tâm đối phó, mà trận pháp của Ma môn lại cực kỳ quỷ dị, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào thoát thân.
Thật ra với tu vi của hắn, nếu dốc hết sức giãy dụa, không khéo sẽ thoát được.
Nhưng vấn đề là hắn vốn đã có ám ảnh, nghĩ trận pháp này do Kinh Trường Dạ bố trí.
Bản thân Kinh Trường Dạ là cảnh giới Vô Cấu, mạnh hơn hắn, trận pháp do hắn bố trí sẽ có uy lực càng lớn, một kẻ cảnh giới Vạn Pháp như hắn không thể đột phá được.
Do có quan niệm này nên Không Viêm Tôn Giả thậm chí không nghĩ tới chuyện liều mạng, ánh mắt chỉ có tuyệt vọng.
Thanh Lâm nhìn dáng vẻ hắn, như hiểu ra điều này, uể oải nói: “Tức là... không có cách nào à? Không ngờ lần này lại chết ở đây, tuy ta cướp được Phong Ma Vũ nhưng có ích lợi gì chứ.”
Nói xong ném Phong Ma Vũ xuống đất.
Phong Ma Vũ?
Thấy Phong Ma Vũ, ánh mắt Không Viêm Tôn Giả sáng bừng lên.
Hắn vội vàng nhặt Phong Ma Vũ lên, kiểm ta một chút rồi vui vẻ nói: “Là đồ thật, chúng ta còn có thể cứu được!”
“Làm thế nào?” Thanh Lâm cũng ra vẻ vui mừng.
Không Viêm Tôn Giả nhìn Thanh Lâm, lại nhìn Phong Ma Vũ, như đang làm một quyết định rất gian nan, cuối cùng cắn răng nói: “Thôi được, hôm nay là ngày may mắn của ngươi. Ta trúng kịch độc, không thể dùng bản thân dung luyện vật này, chỉ có thể giao cho ngươi.”
“Ta?” Thanh Lâm kinh ngạc nhìn Không Viêm Tôn Giả.
“Đúng. Ta sẽ dùng bí thuật luyện bảo của Hạo Thiên môn, luyện Phong Ma Vũ vào thân thể của ngươi, khiến cho ngươi trở thành ma bảo hình người. Từ nay về sau ngươi và Phong Ma Vũ sẽ là nhân bảo hợp nhất. Vật này là ma bảo, có nó rồi, ngươi có thể mang chúng ta ra ngoài. Nhưng pháp thuật này cực kỳ nguy hiểm, cũng cực kỳ đau đớn, ngươi có chịu được không?”
Thanh Lâm gật đầu: “Chỉ cần cứu được sư thúc, đệ tử có muôn chết cũng không chối từ!”
“Được!” Không Viêm Tôn Giả vung tay, tế ra lò luyện bảo.
“Đã rất lâu rồi không dùng tới thứ này.” Không Viêm Tôn Giả thở dài một tiếng: “Còn không mau vào trong lò của ta!”