TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 265: Tham Tinh

Kho bảo vật của phủ Đông sứ.

Sau khi cửa kho từ từ mở ra, Ninh Dạ và Lý Trường Hồng bước vào, trước mắt là đủ loại bảo vật rực rỡ muôn màu, lập tức khiến Ninh Dạ hoa mắt.

Nếu nói về số lượng, kho bảo vật của Quân Bất Lạc không nhiều bằng Sương Nguyệt phường, nhưng xét về giá trị lại cao hơn nhiều.

Pháp bảo cũng được phân loại theo phẩm cấp, thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, trên nhất phẩm thì là thần khí.

Pháp bảo ở Sương Nguyệt phường đa số là ngũ phẩm trở xuống, ngũ phẩm cũng coi là hiếm có rồi.

Còn kho bảo vật của Quân Bất Lạc tất cả đều từ tam phẩm trở lên - đối với hắn mà nói, pháp bảo dưới tam phẩm vốn chẳng có giá trị sưu tầm.

Từ khi Ninh Dạ xuất đạo đến giờ, thật ra y không dùng pháp bảo gì, tới giờ cũng chỉ có một viên Âm Dương pháp châu, nếu tính theo phẩm cấp thì thật ra mới ngũ phẩm.

Phẩm cấp của pháp bảo được quyết định bởi phẩm chất, thủ pháp chế tạo của bản thân nó - nòng cốt của Âm Dương pháp châu là Phù Thế pháp châu, Huyền Diệu Thiên Thiền và Bát Bảo Lưu Ly châu. Trong đó Phù Thế pháp châu là cửu phẩm, Huyền Diệu Thiên Thiền là tam phẩm, Bát Bảo Lưu Ly châu là ngũ phẩm, thủ pháp kết hợp lại không mấy cao minh, vì vậy tối đa chỉ là bảo vật tứ hoặc ngũ phẩm.

Âm Dương pháp châu không cao minh, thứ cao minh là thần thuật ẩn chứa trong đó, cũng chính vì nó không cao minh nên cần Tỏa Long liên phối hợp với có thể thành công, có thể nói giá trị phụ của Âm Dương pháp châu còn lớn hơn giá trị của bản thân nó.

Nhưng những thứ trong này lại khác, mỗi vật đều là tinh phẩm, cực phẩm, khiến cho Ninh Dạ nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Lý Trường Hồng cười nói: “Thế nào? Ninh Huyền Sách Sứ đừng thấy hoa mắt nhé.”

Ninh Dạ tán thưởng: “Trong trận chiến ở Chấp Tử thành, Ninh Dạ đã được một ít lợi lộc, thậm chí còn tưởng của cải trong thiên hạ đều trong tay mình, mãi tới giờ mới hiểu, bản thân chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.”

Lời tâng bốc này khiến Lý Trường Hồng rất vui vẻ, hắn cười ha hả như chính hắn mới là chủ nhân của kho bảo vật này, vung tay lên nói: “Đông sứ không nói cấp bậc, Ninh Huyền Sách Sứ vừa ý hai món nào thì cứ lấy.”

Ý là đừng có ngu ngốc mà chọn mấy món thấp kém, muốn chọn thì chọn cỡ nhất phẩm ấy.

Ninh Dạ nói: “Đầu tiên, ta muốn một thanh đao.”

Đến bây giờ Ninh Dạ còn chưa có vũ khí tiện tay, chủ yếu là ba tầng đầu trong Thất Sát đao không cần vũ khí chiến đấu, dùng bản thân làm đao.

Nhưng thực lực của Ninh Dạ đang tiến bộ nhanh chóng, y đã sắp lên tới cấp bậc học được Sát Ý đao.

Lúc này, y cần một lưỡi đao tốt để phát huy bản thân.

Lý Trường Hồng nghe xong vẫy tay một cái, một lưỡi đao màu xanh lấp lánh thanh quang đã rơi vào tay, đưa cho Ninh Dạ: “Thanh Cương đao, khi sử dụng có thể thi triển cương khí, nếu dùng để thi triển Thất Sát đao thì uy lực gấp bội.”

Ninh Dạ lắc đầu.

Lý Trường Hồng lại lấy một thanh khác, lần này là một thanh đao đen sì không có gì đáng chú ý: “Hàn Linh đao, dùng Thiên Ngoại vẫn thiết chế tạo, cực kỳ sắc bén, có thể phá hủy áo giáp pháp lực bình thường, rất thích hợp để chiến đấu trực diện, cũng rất thích hợp với Thất Sát đao của ngươi.”

Ninh Dạ vẫn lắc đầu.

Lý Trường Hồng lấy liền mấy thanh, nhưng Ninh Dạ đều không hài lòng.

Lý Trường Hồng thẳng thắn không lấy nữa: “Những thứ ta chọn giúp ngươi đều là pháp bảo nhất phẩm, nếu ngươi không ưa thì tự chọn đi.”

Ninh Dạ giơ tay, một thanh đao nạm đầy bảo thạch, lấp lánh đủ mọi màu sắc, rực rỡ ngời ngời, đã rơi vào tay y.

“Lưu Quang Huyễn Thải đao?” Lý Trường Hồng kinh ngạc: “Đây cũng là một thanh đao tốt, khi sử dụng nó có thể dẫn dắt dị tượng, khiến người ta như tắm trong ánh sáng, khó mà phân biệt vị trí, chỉ có điều năng lực hỗ trợ có hạn, lại chỉ có nhị phẩm, hình như không hợp với Thất Sát đao lắm?”

“Nhưng trông nó đẹp.” Ninh Dạ trả lời.

Lý Trường Hồng không còn gì để nói.

Người tu tiên chú trọng trường sinh, quan tâm tới đại đạo, càng lên tới đỉnh phong thì càng không coi trọng vẻ ngoài.

Cũng như lúc ngươi mua đồ không xét tới hiệu quả, chỉ quan tâm có đẹp hay không, nếu là nữ thì còn nghe được, nhưng Ninh Dạ, ngươi là người có đại trí tuệ, sao lại cố chấp vào ‘vẻ đẹp’ như vậy?

Hắn không biết thủ đoạn thật sự của Ninh Dạ là ảo thuật và cơ quan, năng lực hỗ trợ của đao này không hợp với y nhưng nó vốn có năng lực dị tượng, lại rất có ích đối với đạo về ảo thuật của y.

Vì vậy Lý Trường Hồng chỉ nghĩ Ninh Dạ còn chưa thoát khỏi chữ ‘sắc’, đành cười khổ nói: “Chẳng trách ngươi thành đôi với Niễu Hoa Tiên Tử.”

Trong mắt hắn, Ninh Dạ và Tử Lão đều là ‘loại người háo sắc’.

Ninh Dạ cũng lười giải thích chyện tình cảm của mình, tiếp tục tìm món bảo vật thứ hai.

Cơ hội hiếm có, hơn nữa hắn đã có dự tính rõ ràng về con đường của mình trong tương lai.

Đối với hắn mà nói, thực lực của bản thân đã có thể xưng là vô địch trong cảnh giới Hoa Luân, gặp phải Vạn Pháp bình thường thì tuy không đánh nổi nhưng vẫn có cơ hội bỏ chạy, chẳng qua bây giờ những người hắn tiếp xúc đều là nhân vật Vạn Pháp đỉnh phong, thậm chí là cảnh giới Vô Cấu, từ khi mở màn đến giữa màn đều là độ khó địa ngục, có thể nói mỗi bước đi đều khó khăn như đi trên lớp băng mỏng, trong tình huống này ưu tiên hàng đầu trong việc tăng cường của Ninh Dạ chính là ảo thuật.

Đây là chỗ dựa duy nhất của y để dối phó với kẻ địch cảnh giới Vạn Pháp trở lên.

Nhưng y không thể nói ra ngoài, vì vậy chỉ lặng lẽ tìm kiếm, mong sẽ thấy được bảo vật thích hợp.

Khổ nỗi xem một lúc lâu vẫn không có gì khiến y thỏa mãn, đành lắc đầu nói: “Sao chỗ Đông sứ không có thứ gì tốt hơn?”

Ơ? Vừa rồi ngươi còn bảo ếch ngồi đáy giếng, bây giờ lại thấy không hài lòng à?

Nhưng trong Hắc Bạch thần cung, tự làm mình mất mặt cũng là chuyện thường.

Lý Trường Hồng cười nói: “Đông sứ không nói cho ngươi xem kho báu bí mật.

Ninh Dạ nói: “Thế này đi, ngươi mở kho báu bí mật, ta xem qua có được không? Nếu ta để ý tới thứ gì, ta cũng không lấy mà tự tới bàn với Đông sứ.”

Lý Trường Hồng suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được.”

Hắn phất tay một cái, quả nhiên trong kho bảo vật xuất hiện một cánh cửa, để lộ ra kho báu bí mật.

Không có gì sáng tạo.

Đương nhiên trong kho báu bí mật không có nhiều đồ như bên ngoài, nhưng cũng có hơn mười món.

Chẳng qua đa phần không phải bảo vật mà là một số tài nguyên hi hữu.

Lý Trường Hồng nói: “Những thứ này đa số là Đông sứ nhận được khi du lịch khắp thiên hạ, có một số thứ tuy tốt nhưng khó lòng sử dụng, cho nên đặt ở đây. Còn những thứ dùng được, đương nhiên Đông sứ tự mang theo. Những thứ mà cả Đông sứ cũng không tiện sử dụng, ngươi thì...”

Còn chưa dứt lời đã thấy Ninh Dạ đứng trước một vật, ánh mắt sáng rực lên.

Lý Trường Hồng ngạc nhiên, nhìn theo hướng Ninh Dạ đang quan sát, nói: “Đây là ma tinh của Tham Tinh, thứ này...”

“Ta biết.” Ninh Dạ ngắt lời hắn: “Tinh hoa của hư không ma vật Tham Tinh.”

Cái gọi là hư không ma vật thực ra cũng là một chi nhánh của Ma tộc.

Không phải tất cả khe hở Ma Vực đều mở ở thế giới có sinh linh, một số khe hở Ma Vực sẽ xuất hiện trong hư không bên ngoài các thế giới.

Hư không bên ngoài các thế giới là nơi tĩnh mịch, không có linh lực cũng không thê sử dụng pháp thuật, thậm chí đại năng cảnh giới Phi Thăng mà đi vào đó, trừ phi trong thời gian ngắn có thể tìm ra tinh giới có thể sống sót, bằng không người này cũng khó mà thoát chết.

Vì vậy nếu Ma tộc chui qua khe hở Ma Vực vào hư không, sẽ trực tiếp xuất hiện trong hư không, đa số sẽ chết.

Nhưng vẫn có một số Ma tộc thích ứng với hoàn cảnh hư không, thậm chí biến đổi thành đặc tính riêng của bản thân.

Nhưng cho dù biến hóa ra sao, bọn chúng vẫn có một loại đặc tính, chính là không gian.

Đó là căn cơ để bọn chúng sinh sống trong hư không.

Tham Tinh là một loại hư không ma vật, hơn nữa còn là hư không ma vật cực kỳ cường đại. Nghe nói Tham Tinh khi trưởng thành có thể lớn bằng ngôi sao, dùng mặt trời mặt trăng làm thức ăn, là tồn tại cảnh giới thứ bảy.

Còn thứ trước mặt, đương nhiên không phải.

Nó là thứ Quân Bất Lạc lấy được từ kẽ hở Ma Vực trong di tích Thiên Xu.

Theo lời Lý Trường Hồng, con Tham Tinh này là một Ma tộc từ Ma giới chui sang, vốn chưa sinh sống trong hư không, tính kỹ hơn thì không tính là hư không ma vật, chẳng qua nó có thiên phú không gian, chỉ cần bước vào hư không là có khả năng trưởng thành vô hạn. Kết quả nó không tới hư không mà tới Trường Thanh giới.

Dù vậy đây cũng là kẻ cực kỳ khó đối phó, là ma vật phiền toái nhất kể từ khi khe hở Ma Vực xuất hiện. Quân Bất Lạc đích thân xuất thủ, kết hợp với ba vệ binh, lại vận dụng địa lợi mới giết chết được ma vật này, xét theo thực lực, có thể coi nó là cấp bậc Niết Bàn.

Tinh hoa của ma vật có thực lực như vậy, đương nhiên cũng là chí bảo, có thể xếp trong hàng ngũ thần vật.

Khổ nỗi chính vì vậy nên vật này có ma tính cực lớn, trừ phi đại năng của Ma môn xuất thủ, bằng không khó lòng diệt trừ ma tính.

Quân Bất Lạc không muốn nhập ma, đành đặt nó ở dây.

Không ngờ Ninh Dạ lại để ý tới nó.

Chuyện này khiến Lý Trường Hồng kinh ngạc: “Ngươi có thể sử dụng nó à?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không thể, nhưng Ma môn có thể.”

“Nhưng ngươi đâu phải người trong Ma môn.”

“Nhưng Công Tôn Điệp thì có! Cho dù cô ta phản môn nhưng không khéo cô ta vẫn có cách. Đừng quên cô ta có Hóa Ảnh ma điển.” Ninh Dạ nói xong lại mỉm cười: “Làm sao để tung tin về Công Tôn Dạ còn là một vấn đề, nếu trước lúc đó còn có thứ gì khác, ví dụ như cô ta căm thù ta, lại ví dụ như ma tinh của Tham Tinh này... như vậy sẽ rất vẹn toàn.”

Mẹ nó!

Ngươi ham muốn bảo vật thì cứ nói thẳng ra, sao nghe cứ như đang suy nghĩ cho Đông sứ?

Nhưng cho dù biết tư tâm của Ninh Dạ, Lý Trường Hồng vẫn cảm thấy y nói có lý.

Vì vậy hắn đột nhiên hiểu ra, e là thứ này sẽ thuộc về Ninh Dạ.