TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 270: Ngũ hoặc đại thành

Lúc đi ra, Thường Thư Thành còn đang thổn thức.

“Ninh Huyền Sách Sứ đúng là người được trời cao ưu ái, ngộ đạo nhanh chóng tới mức trước nay Thư Thành chưa từng thấy, bái phục, bái phục.”

Giọng nói đã đầy khiêm tốn.

Tuy tu vi của Ninh Dạ thấp hơn hắn nhưng cả địa vị vẫn ngộ tính đều chứng minh y có tiền đồ không thể ước lượng, vì vậy Thường Thư Thành càng lúc càng khách khí.

Ninh Dạ cười nói: “Thường thượng sư đừng nói vậy, có lẽ chỉ là cơ duyên chưa tới mà thôi.”

Thường Thư Thành lắc đầu liên tục: “Có duyên là có duyên, vô duyên thì là vô duyên. Ta không có duyên với thiên đạo, không thể cưỡng cầu, không thể cưỡng cầu được!”

Ninh Dạ đã nói: “Đúng rồi, Đông sứ cho ta quyền hạn có thể tự do ra vào Vạn Cố liễu mười ngày, bây giờ mới dùng một khắc, Thường thượng sư xem...”

Thường Thư Thành nói: “Ngươi có thể tới bất cứ lúc nào.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không có ý này, ta muốn nói là có thể chuyển cơ hội này cho người khác không?”

“Hả?” Thường Thư Thành gãi đầu: “Chuyện ngộ đạo này chưa bao giờ có việc chuyển nhượng, cũng không có quy định về phương diện này, theo lý mà nói thì không phải không thể. Nhưng nói lại thì chính vì không có quy định nên...”

Ninh Dạ bèn nói: “Ngươi cứ hiểu thế này. Ngộ đạo ở Vạn Cố liễu không có quy định chuyển nhượng nhưng có thể chuyển nhượng công huân đúng không?”

“Đúng vậy?”

“Nhưng công huân lại có thể đổi lại việc ngộ đạo, đúng không?”

“Cái này... đúng vậy.”

“Vì vậy có thể chuyển nhượng công huân thì cũng có thể chuyển nhượng thời gian ngộ đạo chứ.”

Thường Thư Thành bị lý lẽ của y làm cho bật cười: “Cái này cũng không sai, ngươi định chuyển cho ai?”

“Trì Vãn Ngưng.” Ninh Dạ trả lời.

Thường Thư Thành ngây ra một chốc rồi cười ha hả: “Hóa ra là thế, như vậy thì không có vấn đề! Nói thế thì Niễu Hoa Tiên Tử sắp tới Đông Phong quan?”

“Ít ngày nữa là đến.”

Đúng là Trì Vãn Ngưng đã đang trên đường.

Thứ nhất là vì Ninh Dạ cũng nhớ Trì Vãn Ngưng, Đông Phong quan lại ở khu vực phía đông, Trì Vãn Ngưng tới đây không tính là làm trái quy tắc. Thứ hai là vì y cần Trì Vãn Ngưng trợ giúp, Công Tôn Điệp không thể điều động người của Yên Vũ lâu, cũng khó lòng biết được cơ mật của họ. Trì Vãn Ngưng lại khác, bây giờ cô là gián điệp có địa vị quan trọng nhất của Yên Vũ lâu, Yên Vũ lâu rất mong chờ về cô. Có cô ở đây, chuyện thao túng Yên Vũ lâu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cuối cùng là thực lực của Ninh Dạ đột nhiên tiến bộ nhanh chóng, đương nhiên cũng muốn người yêu của mình mau mau trưởng thành.

Nhưng bảo Trì Vãn Ngưng vào Vạn Cố liễu ngộ đạo không phải mục đích thật sự của Ninh Dạ.

Y còn có một mục tiêu quan trọng hơn.

————————————————

Bên ngoài Đông Phong quan.

Ninh Dạ và Công Tôn Điệp đứng trên bầu trời.

Công Tôn Điệp nhìn y với vẻ hiếu kỳ: “Kỳ quái, rõ ràng ngươi đứng bên cạnh ta, sao ta lại cảm thấy ngươi không ở đây?”

Nói xong cô giơ tay ra nắn nắn bóp bóp cánh tay của Ninh Dạ.

Đúng là người thật mà.

Ninh Dạ cười nói: “Cô không cần thử, đúng là ta không ở đấy, ta ở đây...”

Âm thanh vang lên từ khoảng không phía bên phải của Công Tôn Điệp.

“hả?” Công Tôn Điệp càng lúc càng kinh ngạc, giơ tay ra nhưng lại không thể chạm vào Ninh Dạ, rõ ràng chỉ nắm vào không khí, cô càng lúc càng kinh ngạc: “Sao ta không sờ thấy ngươi mà ảo ảnh này lại có cảm giác chân thực?”

“Vì ta lừa dối cảm nhận của cô.” Ninh Dạ trả lời.

Sau khi y lên tiếng chỉ thấy Ninh Dạ trước mắt từ từ tiêu tan, nơi âm thanh phát ra lại xuất hiện thân hình của Ninh Dạ.

Đây mới là chân thân của y.

“Lừa dối cảm nhận? Vậy là ảo thuật của ngươi đã có thể mê hoặc xúc giác?” Công Tôn Điệp bắt đầu hưng phấn.

Đạo về ảo thuật chính là đạo lừa dối, thực chất là lừa gạt ngũ giác.

Ảo thuật hệ quang của Ninh Dạ là mê hoặc hình ảnh, cũng là thứ y am hiểu nhất.

Khi Thiên thuật là mê hoặc tâm trí, là thứ y am hiểu thứ nhì.

Huyền Diệu Thiên Thiền mê hoặc thính giác, vì vậy có thể lừa gạt âm thanh.

Nhưng khứu giác và xúc giác vẫn là chỗ Ninh Dạ còn chưa làm được, cũng là thiếu sót lớn nhất trong ảo thuật của y. Đối với tu sĩ bình thường thì đủ, nhưng đối với những tu sĩ có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với ảo thuật, thông qua kẽ hở này họ vẫn có thể nhận ra ảo thuật.

Ngộ đạo ở Vạn Cố liễu, Ninh Dạ lựa chọn đạo về ảo thuật, lần lĩnh ngộ này khiến y trực tiếp lên tới ngũ hoặc đại thành, Yên Vũ Trọng Lâu lại thăng cấp.

Có thể tới bây giờ tu vi ảo thuật của Ninh Dạ mới thật sự lên tới cấp bậc mới, nếu kết hợp với Vạn Tượng Huyền Cơ trận ẩn trong Thiên Cơ điện và Âm Dương pháp châu, thậm chí Liệt Trọng Lâu cũng chẳng thể bằng y - đương nhiên Liệt Trọng Lâu đi theo hướng cưỡng ép khống chế, Ninh Dạ lại đi theo con đường lừa dối, về bản chất hai bên đã có khác biệt.

Thật ra nếu có thể, Ninh Dạ muốn chọn đại đạo hệ quang, tăng cường năng lực quang độn của bản thân.

Nhưng y luôn đi lại giữa các đại năng, đối mặt với y là các cường giả cao hơn y một thậm chí là hai đại cảnh giới, chỉ dựa vào thực lực thì không thể bù đắp chênh lệch khổng lồ này, vì vậy cuối cùng Ninh Dạ chọn đạo về ảo thuật.

Chỉ có thuật này mới có thể giúp ý đọ sức với các cường giả.

“Liệu có đối phó được với Quân Bất Lạc hay không?” Công Tôn Điệp hưng phấn hỏi.

Ninh Dạ suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu ta thi triển Thiên Cơ điện và Âm Dương pháp châu, tập hợp tất cả uy lực, có lẽ không thành vấn đề.”

“Lợi hại đến vậy cơ à?” Công Tôn Điệp lập tức kích động.

Cô biết Ninh Dạ sẽ không tiện miệng nói bừa, y nói có thể là chắc chắn có thể.

Một khắc sau Ninh Dạ lại lắc đầu: “Bản chất của ảo thuật là âm mưu, chỉ cần sử dụng thỏa đáng, thật ra có thể lừa cả cảnh giới Niết Bàn. Điểm then chốt chân chính không phải lừa được hay không mà lừa được bao lâu, có hoàn thành mục đích hay không.”

Ninh Dạ tin mình có thể sử dụng ảo thuật đối phó với Quân Bất Lạc là vì ảo thuật là thứ dễ đột phá hạn chế về cảnh giới nhất, nhưng nó lại khó lòng tổn thương tới kẻ địch. Không thể làm tổn hại đối thủ, dù sao đối thủ cũng có cơ hội phát hiện và phá giải.

Nhưng chính vì không thể làm tổn hại đối thủ cho nên khó mà cảnh giác, cũng khó lòng phát hiện.

Nếu Ninh Dạ dùng ảo thuật tấn công đại năng, có lẽ chỉ một chiêu đã bị phát hiện. Nhưng nếu dùng để lừa dối, trong tình huống không làm hại đối phương, tỷ lệ thành công rất cao.

Đây cũng là lý do vì sao Ninh Dạ dám dẫn theo Công Tôn Điệp ngang nhiên xuất hiện ở đây - y đã bố trí ảo ảnh khắp bốn phía, cho dù Quân Bất Lạc có nhìn sang, trừ phi chuẩn bị tâm lý từ trước, không thì chỉ thấy một áng mây.

“Thế thì vẫn không được à?” Công Tôn Điệp tiếc nuối.

“Không phải không được, quan trọng là xem xem nên vận dụng ra sao. Ảo thuật thật sự ưu tú không phải là vô trung sinh hữu mà là nhắm vào sự thật, cải biến một chút. Cũng tức là chín thật một giả, dễ lừa nhất.”

“Còn có lập luận này cơ à?” Công Tôn Điệp kinh ngạc: “Tu tiên giới đâu có.”

Tu tiên giới chưa từng có lập luận ảo thuật chín thật một giả.

Thế nhưng tu tiên giới không có, Ninh Dạ lại có.

Nếu muốn một ảo thuật ưu tú thành công, biện pháp tốt nhất là hòa chân thức vào giả tạo. Trong tình huống này đừng nói Quân Bất Lạc với cảnh giới Vô Cấu, thậm chí là đại năng cảnh giới Niết Bàn, hay hơn nữa là Nhân Hoàng, Thiên Nhân cũng có thể trúng chiêu.

Ninh Dạ đang định giải thích, chợt thấy hắn ai người từ xa bay tới.

Vận dụng đại đạo hệ quang, Ninh Dạ đã thấy rõ từ xa, lòng thầm vui mừng: “Tứ sư huynh!”

Chính là Thanh Lâm và Cừu Bất Quân.