TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 276: Tử Giới pháp châu

Ninh Dạ không ra giá, chỉ truyền âm trong lòng cho Công Tôn Điệp.

Sau khi hiểu ý của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp đi ra theo hướng cửa phụ, nghiễm nhiên thành một khách quý tham giá đấu giá.

“Tám mươi triệu linh thạch!” Lúc này đã có người ra giá đối với Vô Định mộc.

Công Tôn Điệp cất giọng nói: “MỘt viên nguyên thần cảnh giới Niết Bàn.”

Nghe cô nói vậy, tất cả chấn động.

Nguyên thần cấp Niết Bàn, đây thật sự không phải bảo vật bình thường, đối phương lại nỡ dùng thứ này để đổi lấy một pháp trượng đã tổn hại?

Người chủ trì cười nói: “Vị khách này, món đồ đấu giá này không phải của Phượng Linh các mà của khách khứa đến gửi bán. Vì vậy có đồng ý hay không cần phải hỏi người bán.”

Một tán tu bên dưới đứng dậy: Ta muốn kiểm tra hàng, nếu xác nhận là đúng, có thể đồng ý. Ta nguyện trả cho Phượng Linh các năm triệu linh thạch để tạ ơn.”

Chính là tán tu độc hành Mâu Thiên Khôi.

Người này có tu vi cảnh giới Vô Cấu, xưa nay hành tung bất định, nổi tiếng hẹp hòi, không ngờ Vô Định mộc lại là của hắn.

Công Tôn Điệp mỉm cười, lấy ra một cái hộp, một luồng khí tức mênh mông từ trong hộp tỏa ra.

“Quả nhiên là nguyên thần cảnh giới Niết Bàn!” Mâu Thiên Khôi kích động không thôi, hắn định giơ tay chạm thử nhưng Công Tôn Điệp lại khép hộp ngọc: “Xin lỗi, bây giờ chưa thể chạm vào.”

Mâu Thiên Khôi đã nói: “Đổi!”

Vẫy tay một cái, Vô Định mộc rơi vào tay hắn, đưa cho Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp thì cầm hộp ngọc trong tay giao cho Mâu Thiên Khôi, tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Đương nhiên trong hộp không phải nguyên thần cảnh giới Niết Bàn, chẳng qua chỉ là nguyên thần cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong mà thôi, còn bố trí thêm một chút vật liệu. Nhưng dưới ảnh hưởng từ ảo thuật của Ninh Dạ, biểu hiện của nó không khác gì nguyên thần của sinh vật Niết Bàn.

Thứ này không lừa được Mâu Thiên Khôi bao lâu, vì vậy, tiếp theo lập tức tiến hành bán đấu giá Phong Ma Vũ.

Sau màn giới thiệu đầy cảm xúc của người chủ trì, một chiếc lông chim màu mực bị phong ấn trong dụng cụ lưu ly đặc chế xuất hiện trước mắt mọi người.

Vũ Thiên Tầm lạnh lùng nhìn Phong Ma Vũ, cúi đầu nói với lão già bên cạnh: “Lâm sư, long chim giả này được chế tạo không tệ, xem ra rất giống hàng thật.”

Lão già được gọi là Lâm sư kia cười nói: “Nếu không thế thì làm sao lừa được ánh mắt của Đậu Quân An. Ánh mắt của lão già này hết sức chính xác, nhưng lần này lại là ngựa mất móng trước rồi.”

Vũ Thiên Tầm cười nói: “Giờ chỉ muốn đi lên vạch trần bọn chúng, xem thử vẻ mặt quẫn bách của lão già Đậu Quân An, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”

Lâm sư cười nói: “Đừng vội, đừng vội, đợi tới lúc có người mua ra giá cao là được mà.”

Lúc này, người chủ trì đã hô: “Mọi người đều biết đây là một món thần vật. Thần vật như vậy đương nhiên không thể tùy tiện đổi bằng linh thạch được. Bảo vật này chỉ chấp nhận dùng hàng đổi hàng, nếu ai có thiên tài địa bảo gì mà mình không dùng được, có thể lấy ra, nếu giá trị không đủ thì có thể bổ sung bằng linh thạch hoặc bảo vật.”

Vì vậy bên dưới có người lao nhao giơ tay ra giá.

“Ta ra mười món pháp bảo nhất phẩm.”

“Ta ra hai mươi món.”

“Hai mươi lăm món.”

Pháp bảo nhất phẩm giá trị ngàn vạn lúc này lại trở thành đơn vị đo, mọi người tranh nhau ra giá, khiến người khác có cảm giác như dùng một đống rác đổi lấy một món bảo bối, tuy bất cứ món nào trong đống rác này cũng là thứ mà nhiều người có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng mọi người đều biết, chắc chắn những kẻ này không có cơ hội.

Dù sao phần lớn không phải Thiên Thủ Lão Tổ, vốn dĩ sử dụng pháp bảo là phải tiêu hao linh lực bản thân, tu sĩ không có đủ thực lực thì không thể điểu khiển nhiều bảo vật cùng một lúc. Thiên Thủ Lão Tổ có thể điều khiển hơn một ngàn bảo vật, không chỉ vì tu vi của hắn cường đại, còn là nhờ hắn có bí pháp tu luyện độc môn, có thể giảm bớt tiêu hao khi sử dụng bảo vật.

Đối với phần lớn mọi người, có nhiều pháp bảo cũng là vô nghĩa.

Bên phía này, Không Viêm Tôn Giả đã nói: “Nếu Phượng Linh các chịu giao ra vật này, Hạo Thiên môn đồng ý chế tạo ba món thần vật cho Phượng Linh các, thêm vào năm mươi triệu linh thạch.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều vui vẻ.

Hạo Thiên môn nghĩ hay nhỉ, ba cơ hội chế tạo thần vật?

Theo lý mà nói thì giá trị không thấp, dù sao người thường đâu thể chế tạo thần vật, giá nhờ người ta làm giúp cũng rất cao.

Nhưng vấn đề là Phượng Linh các có nhiều tài nguyên chế tạo thần vật như vậy ư?

Hơn nữa chế tạo thần vật cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong Hạo Thiên môn, nếu có nhiều tài nguyên như vậy, cho dù không trả tiền có lẽ vẫn có người chịu làm - bình thường thì bọn họ chào giá rất cao, nhưng đó là công việc bình thường. Chuyện lớn như vậy, ngược lại giá càng rẻ.

Cũng như diễn viên đóng kịch thường ra giá trên trời với những vở kịch nhỏ nhưng lại chịu hạ giá với vở kịch lớn, đạo lý tương đồng.

Không Viêm Tôn Giả nghĩ quá hay, khổ nỗi không ai chấp nhận.

Người chủ trì bên trên và đám người như Vũ Thiên Tầm bên dưới cùng lắc đầu - Có lẽ Long Vũ thương hành có thể kiếm ra lượng tài nguyên như vậy, nhưng bọn họ cũng không muốn làm lợi cho Hạo Thiên môn.

Liệt Không Thiên Yêu đã nói: “Lão phu ra giá một bình Yêu Thần đan, nguyên thần của một con yêu thú Vô Cấu trung kỳ, lại thêm một tấm Mục Yêu bài cấp bậc Vô Cấu.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người cùng im lặng.

Nguyên thần của yêu thú Vô Cấu thì không cần nhiều lời, bản thân nó đã là thứ đáng để cất giữ, chỉ có Thái Âm môn mới dám tùy tiện lấy ra.

Yêu Thần đan lại là thần đan trấn môn của Thái Âm môn, sử dụng tinh hoa chiết xuất từ cơ thể yêu thú để chế tạo, có thể giúp một con yêu thú bình thường nắm giữ thực lực cấp bậc Vạn Pháp chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa tiềm lực còn được tăng cường.

Thần đan này sánh ngang với Thiên Thần đan của Cực Chiến đạo, Hoa Thần đan của Vạn Hoa cốc, Dạ Thần đan của Yên Vũ lâu, Diệt Thần đan của Mộc Khôi tông, Lưỡng Nghi thần đan của Hắc Bạch thần cung, Long Thần đan của Long Dương phủ, Luyện Thần đan của Hạo Thiên môn, Thánh Thần đan của Thánh Vương các, được tôn là Cửu Đại Thần Đan, mỗi bên đều có ảo diệu vô tận.

Còn Mục Yêu bài là để khống chế yêu thú.

Mục Yêu bài cấp bậc Vô Cấu mang ý nghĩa có thể khống chế một con yêu thú cấp bậc Vô Cấu, bắt nó làm theo ý mình.

Ba món đồ này đều là bảo vật hiếm có, mỗi thứ đều là bảo bối đáng để người khác tranh đoạt. Chẳng trách Liệt Không Thiên Yêu vừa hô như vậy, đám người kêu hai mươi món pháp bảo nhất phẩm lập tức im miệng.

Nhưng chỉ một khắc sau là có người cười lạnh: “Cuối cùng vẫn là đổi đồ thôi, ta ra Phong Vũ Tiêu Tương kiếm.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người lại kích động.

Phong Vũ Tiêu Tương kiếm là một món thần vật chân chính.

Nghe nói thanh kiếm này là bảo vật của một vị kiếm tiên tán tu tuyệt đỉnh hai ngàn năm trước, trải qua thời gian ngàn năm đã chém giết vô số cường định, hình thành thanh kiếm này.

Kiếm này có thể phóng thích thần thông đơn thể theo hình thức quần thể, uy lực hơi yếu đi nhưng phạm vi rộng lớn hơn, cũng có thể thi triển thần thông mang tính quần thể theo hình thức đơn thể, uy lực tăng cường gấp bội.

Nhưng tương ứng với nó là linh khí tiêu hao, xem như thiếu sót.

Thần vật cũng được chia làm thượng hạ, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm tuy là thần vật nhưng chỉ là hạ phẩm trong thần vật.

So với nó, Phong Ma Vũ ít nhất cũng có thể coi là trung phẩm, đối với những người có yêu cầu đặc biệt, thậm chí có thể tính là thượng phẩm.

Vì vậy, đám người Vũ Thiên Tầm vẫn lắc đầu.

Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ.

Bán đấu giá mà, mọi người đều muốn dùng giá thấp nhất để nhận được lợi ích lớn nhất, nếu có bảo bối đáng tiền hơn Phong Ma Vũ, không ai chịu đổi.

Có thể nói, bản thân chuyện dùng vật đổi vật đã giới hạn thứ bán đi có giá cao hơn thứ đổi về, trừ phi Phượng Linh các chịu nhận buôn bán bằng linh thạch.

Người lên tiếng đề nghị trao đổi Phong Vũ Tiêu Tương kiếm chính là Phong Trung Túc.

Nghe nói năm xưa kiếm tiên kia đột nhiên mất tích, bây giờ xem ra, chắc hắn bị Yên Vũ lâu ám sát.

Trong thiên hạ có hai tông môn có nhiêu bảo vật nhất, một là Hạo Thiên môn, bản thân tự chế tạo, một là Yên Vũ lâu, nhờ vào cướp bóc.

Phong Trung Túc ra giá nhưng đối phương vẫn chưa thỏa mãn, hắn không lấy làm lạ mà tiếp tục để người khác báo giá.

Chẳng mấy chốc, đại năng của Ma môn cũng không chịu cô đơn, hắn hét lớn.

“Chúng ta ra giá một di tích thượng cổ, trong đó có thể ngộ đạo.”

Mọi người lập tức xôn xao.

Ngay cả Ninh Dạ cũng vui vẻ.

Trong thời đại này, nơi ngộ đạo thành ra không đáng giá như vậy từ bao giờ? Nơi ngộ đạo Vạn Cố liễu, nơi ngộ đạo Tuyệt Vân lĩnh, Ma môn các ngươi làm ra nơi ngộ đạo thế nào?

Chắc cũng như Tuyệt Vân lĩnh phải không?

Hay chỉ khoác khoác thôi?

Ninh Dạ vừa khoác loác tới hai trăm triệu, cảm nhận rất rõ về hành động khoác loác này, đặc điểm lớn nhất chính là - đằng nào cũng không phải trả tiền, muốn ra giá thế nào thì ra.

Đương nhiên không chỉ có y nghĩ ra điều này.

Đã có người lên tiếng: “Đừng bốc phét, nếu thật sự có nơi ngộ đạo thượng cổ, sao không tự dùng mà đem ra đổi lấy tiền?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Trưởng lão Ma môn kia nói: “Nơi ngộ đạo đó không nằm trong phạm vi thế lực của ta mà ở một khu vực khác, bị môn phái khác chiếm giữ. Nhưng mọi người yên tâm, bí cảnh này thật sự tồn tại, nhưng do một số nguyên nhân nên chúng ta không thể chiếm lấy, nhưng người khác thì có. Đó chỉ là một môn phái nhỏ, rất dễ đối phó.”

Hả?

Ninh Dạ nghe tới đây tóc gáy dựng đứng, mà không chỉ có y như vậy.

Sao nghe như đang nhắc tới Cực Đạo cung ở Tuyệt Vân lĩnh?

Ngay cả Công Tôn Điệp và Dung Thành cũng kinh ngạc.

Công Tôn Điệp dùng tiếng lòng truyền âm: “Các ngươi để lộ tin à?”

“Đâu có.” Ninh Dạ thầm cắn răng: “Nhưng có không ít người trải qua chuyện này... chẳng lẽ trong số đó có người của Ma môn?”

Theo lý thuyết thì không thể, những người tham gia hành động của Vân Tuyệt môn đều được Mộc Khôi tông lựa chọn trong ngàn vạn đệ tử, còn là gián điệp, nếu trong số gián điệp còn có gián điệp của Ma môn, thế này đúng là nực cười.

Nhưng không phải không có khả năng này, càng nghĩ, Ninh Dạ càng cảm thấy bất an.

Mẹ nó.

Nếu Ma môn vạch trần chuyện này thì phiền to.

Không chỉ có hắn, ngay cả Điền Viễn Trung, Liệt Không Thiên Yêu cũng căng thẳng.

Cho dù thế nào cũng không thể để đối phương nói ra hoàn cảnh của nơi ngộ đạo được.

Cũng may người chủ trì cũng là kẻ biết chuyện, hắn lắc đầu nói: “Phượng Linh các không có năng lực lớn như vậy, không thể bảo vệ một nơi ngộ đạo. Hay là bỏ qua chuyện này đi.”

Nghe đối phương nói vậy, trưởng lão Ma môn cũng không lấy làm lạ: “Quả nhiên là không được? Vậy ta dùng vật này thay thế.”

Nói xong lại lấy ra một vật.

Đó là một hạt châu màu đen, bên ngoài tỏa ra ánh sáng đỏ, bên trong có khí đen lượn lờ, như có vô số oan hồn đang kêu gào.

Đây là cái gì?

Mọi người còn đang kinh ngạc, Phong Trung Túc đột nhiên đứng bật dậy trừng mắt nhìn trưởng lão Ma môn: “Hóa ra là ngươi!”

Trưởng lão Ma môn cũng đờ ra, rồi lập tức cười khà khà: “Hóa ra là ngươi.”

Hai câu hóa ra là ngươi làm cho mọi người không hiểu ra sao nhưng Ninh Dạ và Dung Thành nhìn nhau một cái, đồng thanh chửi: “Mẹ nó!”

Bọn họ cũng hiểu đây là thứ gì.

Là bảo vật mà bọn Phong Trung Túc bị lấy trộm.

Bảo vật này tên là Huyết Nguyên châu, tác dụng của nó giống với Bát Bảo Lưu Ly châu ở Lạc thành, chủ yếu là bảo vật chứa đựng pháp thuật, chỉ khác là năng lực chứa đựng tiên pháp của nó cao hơn Bát Bảo Lưu Ly châu vô số lần. Còn tác dụng chân chính của nó thật ra là vì Tử Giới Dung Lô

Trước đây Phong Trung Túc và Trịnh Ngọc Huy dùng Tử Giới Dung Lô định chế tạo bảo vật này, một khi hoàn thành, Huyết Nguyên châu có thể chứa đựng ngàn vạn vong linh, cuối cùng hóa thành một huyết sát có thực lực cường đại, thực lực cụ thể được quyết định bởi sinh linh hiến tế. Căn nguyên sinh mệnh của huyết sát chính là Huyết Nguyên châu, chỉ cần viên châu này không bị phá, huyết sát là bất tử bất diệt, mỗi khi bị đánh tan chỉ cần trở lại pháp châu tĩnh dưỡng một thời gian là lại có thể chiến đấu.

Còn bây giờ viên Huyết Nguyên châu này đang nằm trong tay trưởng lão Ma môn.

Không đúng, đây đã không phải Huyết Nguyên châu mà thành thành phẩm sau khi chế tạo, Tử Giới châu.

Nói cách khác, e là một thành thị nào đó đã biến thành quỷ thành.

Nghĩ tới cảnh tượng xác chết la liệt như tận thế, Ninh Dạ và Dung Thành cùng rùng mình.

Chết tiệt!

Sát ý bùng lên trong lòng Ninh Dạ.