TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 278: Đục nước béo cò (1)

Trận chiến vừa bắt đầu, tình hình lập tức rối loạn.

Sau khi sáu vị đại năng Vô Cấu xuất thủ, cấm chế trong Phượng Linh các khởi động, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Cũng may mọi người đều có kinh nghiệm, vừa thấy tình thế không tốt, lao nhao rụt cổ vào các thi triển thủ đoạn tự vệ. Cũng may mục tiêu của sáu vị đại năng Vô Cấu này không phải bọn họ, bằng không bọn họ có cố thế nào cũng là vô dụng, nhưng cho dù chỉ là dư âm ập tới, mọi người cũng khó mà chịu nổi.

Đúng lúc này, một cánh cửa mở ra phía sau Phượng Linh các, có người vẫy tay: “Chạy ra đằng này!”

Mọi người lao nhao chạy tới, đương nhiên không phải ai cũng chạy, một số cường giả Vạn Pháp tự tin là thực lực bản thân có thể chống được dư âm, còn có những người bên Thái Âm môn, Hạo Thiên môn ỷ thế có đại lão chiếu cố, không bỏ đi.

Hàng loạt tán tu thực lực thấp kém chạy ra khỏi cửa, vừa ra đã phát hiện một người vẫy tay với bọn họ: “Đại trận bảo hộ của Đông Phong quan sẽ khởi động ngay bây giờ, tạm thời thì mọi người không thể đi khỏi, cứ theo ta trước đã.”

Không ngờ lại là Lý Trường Hồng.

Lý Trường Hồng là vệ binh của Đông Phong quan, hắn kêu gọi như vậy, đương nhiên các tu sĩ không hề nghi ngờ, lao nhao chạy theo.

Sau khi ra khỏi ngách nhỏ này, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần là tới một căn nhà, sau khi mọi người vào theo Lý Trường Hồng chỉ thấy trước mắt là một vùng trời khác hẳn.

Phương xa là dãy núi trùng trùng điệp điệp, là con sông lớn kéo dài, bốn phía là thảm cỏ xanh.

Ở chính giữa phía đối diện còn có một người đang đứng.

Quân Bất Lạc.

Thấy Quân Bất Lạc, mọi người vui mừng, lao nhao tiến tới hô hào: “Hóa ra Đông sứ không rời khỏi Đông Phong quan. Ma môn tập kích, kính xin Đông sứ xuất thủ!”

Không ngờ Quân Bất Lạc lại cười lạnh nói: “Bản tôn vất vả bao nhiêu lâu mới bố trí được cục diện tốt như vậy, vốn là để câu đám người Ma môn, không ngờ các ngươi cũng tới nhúng tay vào vũng nước đục này, suýt nữa làm hỏng đại sự của ta. Còn hại bản tôn phải đích thân ra tay thu dọn tàn cục.”

Cái gì? Mọi người nghe được giọng điệu của Quân Bất Lạc có vẻ không đúng, lập tức ngạc nhiên.

“Đông sứ nói vậy là sao?”

Quân Bất Lạc không nói câu nào, chỉ nghe ầm một tiếng, đại trận đột nhiên hiển hiện, không ngờ lại bao phủ toàn bộ khu vực này, biến nơi đây thành một màu đen kịt, như mưa gió sắp trút xuống, còn thấy được vô số mãnh thú hung ác.

Kẻ có nhãn lực đã bật thốt lên: “Hắc Bạch đại trận?”

Hắc Bạch đại trận là đại trận đệ nhất của Hắc Bạch thần cung, hắc chủ công, bạch chủ thủ, còn lúc này bọn họ đã rơi vào Hắc Bạch đại trận.

Có người biết không tốt định lập tức rút lui nhưng phát hiện bốn phía xung quanh mờ mịt, cửa vào đã biến mất từ lúc nào không biết.

Quân Bất Lạc đã nói: “Muốn rời khỏi đây cũng được thôi, nộp hết bảo vật và linh thạch trên người các ngươi ra đây!”

Mẹ nó!

Ngươi ăn cướp đấy à?

Mọi người chửi thầm trong lòng.

Nhưng Quân Bất Lạc đã muốn cướp, ai dám không theo?

Lý Trường Hồng lại đi tới, hung hăng vươn tay ra nói: “Đưa hết túi giới tử đây, cả bảo vật trên người nữa. Nếu để sót thứ nào thì giết chết không tha!”

Đám tu sĩ bất đắc dĩ, đành lần lượt nộp từng chiếc túi giới tử lên, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả tu sĩ đã bị cướp trắng.

Sau khi cướp sạch bảo vật và linh thạch, Quân Bất Lạc vung tay áo nói: “Còn không mau cút đi, nếu ai dám nhắc tới chuyện hôm nay, chết!”

Mẹ nó, ngươi đã ăn cướp còn định chối nữa à?

Mọi người thầm oán hận, chỉ thấy mây gió biến đổi, đột nhiên mọi người không còn ở chỗ cũ nữa mà xuất hiện trong căn ngõ cạnh Phượng Linh các, căn nhà mà họ đi vào đã biến mất không còn tung tích.

Có người to gan thấy Quân Bất Lạc không ở đây nữa nên hạ giọng mắng: “Quân Bất Lạc, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”

————————————————

Sau khi chiến sự nổ ra, phản ứng đầu tiên của Lý Trường Hồng chính là mặc kệ tất cả, bắt Công Tôn Điệp trước.

Vốn dĩ hắn không ở trong Phượng Linh các mà ở bên ngoài dùng nguyên thần nhòm ngó.

Vì vậy một khi Công Tôn Điệp ra ngoài, hắn sẽ trực tiếp lao tới đằng sau Phượng Linh các.

Với tốc độ của hắn, đi vòng ra sau Phượng Linh các cũng chỉ trong nháy mắt.

Nhưng lúc này hắn bay một lúc nhưng vẫn thấy mình đảo quanh ở ngoài rìa Phượng Linh các, không cách nào tiếp cận.

Không đúng!

Có người bố trí ảo cảnh mê hoặc ở đây?

Lý Trường Hồng lập tức nhận ra không tốt.

Hắn biết bên trong và xung quanh Phượng Linh các có trận pháp cấm chế, dù sao hội bán đấu giá lớn như vậy, sao lại không thực hiện chút thủ đoạn phòng ngự?

Nhưng hắn không ngờ lại là thủ đoạn mê cung như vậy.

Mê cung không đáng sợ, vấn đề là nó sẽ làm lỡ thời gian!

Hơn nữa trình độ người bố trí mê cung trước mắt khá cao, với thực lực của hắn mà trong thời gian ngắn cũng khó lòng phá giải.

Biết thời gian không chờ người nên Lý Trường Hồng vội vàng đưa tin cho Quân Bất Lạc.

Có Quân Bất Lạc ở đây, Lý Trường Hồng không nghĩ Công Tôn Điệp sẽ chạy thoát, vì vậy không cần phải vội.

————————————

Đứng thẳng trong gió, chắp tay sau lưng, Quân Bất Lạc đưa mắt nhìn xuống bên dưới.

Cho dù ma khí mịt mờ nhưng không ngăn được thần mục của hắn, tất cả mọi người đều lọt vào mắt.

Quân Bất Lạc đã cười ha hả rồi nói: “Dạ Trường Mộng Đa - Kinh Dạ Trường, Vô Ảnh Quân Tử - Phong Trung Túc, Ma Diễm Thiên Lý - Ma Hải Thọ, Thiên Khôi Sát Tinh - Mâu Thiên Khôi, lại thêm Liệt Không Thiên Yêu với Bất Kiến Quân - Lâm Thượng Hiên của Long Vũ thương hành, lần này Đông Phong quan ta đúng là náo nhiệt... Ồ?”

Sau tiếng ồ đó, Quân Bất Lạc phát hiện cái hộp Công Tôn Điệp ném ra chính là hộp đặt Ngọc Lưu Sương.

Chiếc hộp vẫn hoàn hảo không hề tổn hại, chứng tỏ chưa bị mở.

Nhưng một khắc sau, Quân Bất Lạc đã thấy chiếc hộp rơi vào tay Kinh Trường Dạ.

Quân Bất Lạc lo lắng, Kinh Trường Dạ là trưởng lão Ma môn, tu vi Vô Cấu, thực lực của hắn đủ để mở hộp.

Đang định ra tay lại đột nhiên cảm thấy mây gió quanh người có dị động, từng áng mây như sống lại.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Quân Bất Lạc, trong lòng thầm kinh hãi, lúc trước hắn chỉ chú ý tới bên dưới, không để ý tới bên cạnh, lúc này trong lòng thầm cảnh giác, lập tức biết không ổn.

Trong nháy mắt đó, Quân Bất Lạc đã sử dụng tất cả pháp lực bảo vệ tâm thần, chỉ thấy mây mù bốn phương hóa thành vô số móng vuốt lao về phía Quân Bất Lạc, nhìn như hết sức nhẹ nhàng nhưng lại như trăm ngàn ngọn núi ép xuống. Quân Bất Lạc như bị sét đánh, kêu lên thê thảm.

Tất cả mây mù cuốn tới, định bao phủ lấy Quân Bất Lạc, nhưng khoảnh khắc tiếp đó, thân hình Quân Bất Lạc lóe lên, đã biến mất không còn tăm hơi.

Đồng thời, trong Đông Phong quan phát ra tiếng nổ khổng lồ, Hắc Bạch đại trận khởi động, bảo vệ toàn bộ Đông Phong quan. Ánh đen cuồn cuộn hóa thành hắc triều vô biên cuốn về phái Quân Bất Lạc vừa đặt chân.

Vì vậy mây mù đầy trời tiêu tan, bị cơn hắc triều khổng lồ tiêu diệt, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra ở đây. Cơn đại triều tiếp tục cuốn tới, quét qua bầu trời của Đông Phong quan, trải dài cả ngàn dặm. Tất cả chim chóc tu sĩ qua lại trong khoảnh khắc đó đều tan biến.

Sau khi hắc triều qua đi, mây mù tiêu tan lại cuộn về, trong đó có một bóng người xuất hiện, chính là Tử Lão.

Con diều giấy từ xa ba tới, hạ xuống vai Tử Lão, phát ra tiếng người: “Thế nào?”

Hóa ra là giọng của Hà Giang Minh.

Tử Lão trả lời: “Để hắn chạy mất rồi.”

“Quả nhiên là vậy à.” Hà Giang Minh cũng không lấy làm lạ, nếu đánh lén là giết được Quân Bất Lạc, mọi người đã không phải phiền toái như vậy: “Ngươi sao rồi?”

“Bị Hắc Bạch sát trận của hắn diệt mất một nguyên thần.” Tử Lão trả lời.

“Trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Hà Giang Minh thở dài.

Tử Lão lại chẳng để ý: “Không sao, hắn cũng trúng Loạn Thần chú của ta. Ta chỉ cần ba tháng là khôi phục nhưng hắn thì trong một năm đừng hòng khỏi hẳn.”

“Sao lại dùng Loạn Thần chú?” Hà Giang Minh không hiểu, Loạn Thần chú làm loạn thần trí, không ảnh hưởng gì tới tu vi, dùng những loại chú pháp như Vô Sát chú, Huyết Khôi chú chẳng tốt hơn à?

“Ý của Ninh Dạ. Hắn nói đằng nào cũng không giết được, chẳng thà động tay động chân vào thần trí của hắn, cũng thuận tiện cho hành động sau này.”

“... Tử Lão, ngươi có cảm thấy gần đây chúng ta nghe lời Ninh Dạ quá không?”

“Nếu ngươi thông minh như hắn, ngươi nói gì ta cũng nghe.”

“Coi như ta không nói.”