Đinh Linh Tiêu cuối cùng cũng ra đi, trong một đêm tuyết rơi mịt mù.
Nàng chỉ để lại một câu: “Cảnh Tâm, chúng ta có một mái nhà…”
Kể từ đó, trái tim của Vu Cảnh Tâm cũng hoàn toàn nguội lạnh, trời đất bao la, nhưng không còn nơi cho tâm hồn nương náu, hắn bắt đầu toàn tâm toàn ý đắm chìm vào tu luyện, hoàn thành những việc mà Khương gia giao phó.
Hắn vẫn thích lưu luyến chốn phàm trần, nơi không có nhiều âm mưu toan tính, vô cùng giản dị.
Quan trọng hơn, có lẽ có một tia khả năng, hắn sẽ một lần nữa tình cờ gặp lại cô nương vô tư lự, từng vô ý va phải hắn khi đang xách vò dấm.
