Lời hắn vừa dứt, một bóng trắng từ xa bước tới, Ư Cảnh Tâm trông chừng hai mươi mấy tuổi, thân khoác áo bào trắng, đầu đội ngọc quan.
Cùng với gương mặt ôn hòa ấy, quả là người như ngọc trên đường, công tử vô song trên đời.
Trần Tầm cũng mỉm cười, sánh bước cùng hắn, trang phục hai người tuy chênh lệch rất nhiều, nhưng khí chất thản nhiên tự tại của Trần Tầm lại chẳng hề thua kém Ư Cảnh Tâm.
Hai người đi cùng nhau, thoạt nhìn có chút không hài hòa, nhưng nhìn kỹ lại thấy vô cùng hợp lý.
“Không biết đạo hữu là đệ tử đời nào của Vu gia?”
