Một kiếm chôn vùi... Sắp có chuyện rồi! Đó là phản ứng đầu tiên của Lão Phúc.
Phản ứng của lão cũng không sai.
Phản ứng thứ hai chính là – chạy! Chạy mau! Lão Phúc tách ra khỏi bóng của Lý Thanh Nhiên, quay đầu bỏ chạy. Đấu hồn của lão cho phép lão điều khiển và hòa mình vào bóng tối, gần như trong chớp mắt, lão đã dịch chuyển đến bóng tối ở góc tường. Thế nhưng, ngay cả ở đó, luồng uy áp lạnh lẽo hung tàn kia vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn tiếp tục bành trướng.
Ầm ——! Ánh sáng của kiếm hoàn bành trướng đến cực điểm rồi bùng nổ.
Tiếng vang tựa sấm sét ấy khiến tất cả mọi người đều mất đi khả năng cảm nhận âm thanh.
