Trong góc ẩm ướt âm u của địa lao, Lý Thanh Nhiên tìm thấy Dương Phi đang bị xiềng sắt khóa lại, khắp người đầy vết thương.
Bà hiển nhiên đã bị đánh đập, y phục rách nát, mặt mũi và thân thể đầy vết bầm tím, hơi thở yếu ớt.
“Thanh Nhiên?!”
Dương Phi bị tiếng mở khóa làm giật mình tỉnh giấc, ánh mắt mờ mịt tập trung vào khuôn mặt nữ nhi, đầu tiên là sự kinh ngạc vui mừng khó tin, sau đó lập tức bị sự hoảng sợ tột độ thay thế: “Ngươi... ngươi sao lại đến đây?! Bọn chúng cũng bắt cả ngươi đến ư? Chúng có làm khó ngươi không?!”
Bà giãy giụa muốn kiểm tra xem nữ nhi có bị thương không, nhưng lại động đến vết thương của mình, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh.
