Sau nhiều năm, Vệ Uyên lại một lần nữa bước vào Quan Đồn huyện.
Lần trước khi rút quân, Vệ Uyên đã cố ý cho nổ tung toàn bộ kiến trúc trong Quan Đồn huyện. Nay đã mấy năm trôi qua, phế tích đã mọc đầy bụi rậm cỏ dại, trên con đường vốn được lát bằng đá vụn và xi măng, vô số cỏ non cũng đã mọc lên từ các khe nứt.
Sức sống ngoan cường của sinh linh tự nhiên khiến Vệ Uyên cũng vô cùng kinh ngạc.
Trong tầm mắt Vệ Uyên, giữa các phế tích có những đốm sáng màu sắc phiêu đãng, đây là dấu ấn tiên nhân đã từng ghé qua. Thương Ngô dùng cách này để Vệ Uyên biết, y đã xem xét mọi ngóc ngách của Quan Đồn huyện.
Sau khi Vệ Uyên rút khỏi Quan Đồn huyện, Kỷ Quốc cũng không phái quân đóng giữ. Huyện thành vốn phồn vinh cực độ cứ thế bị bỏ hoang, trở lại thành thiên đường của dã thú và cỏ dại.
