Lời vừa dứt, vẻ khó hiểu trong mắt y vẫn chưa tan, nhưng bàn tay vẫn luôn đặt hờ trên chuôi kiếm lại chậm rãi buông lỏng, cuối cùng rũ xuống, không còn nắm lấy kiếm nữa.
Y im lặng một lúc rồi mới lên tiếng hỏi: “Chuyến này rốt cuộc ngươi đã đi đâu? Sao cứ như biến thành một người khác vậy.”
“Thanh Châu, Tây Nam đều đã đi qua, còn gặp cả lão tướng quân, cũng đi cùng một vị thế thúc một chuyến. Ở trong doanh trại của lão tướng quân, cũng xem như đã rèn luyện thực sự mấy ngày. Nhưng nếu nói về thu hoạch, vẫn là chuyến đi Thanh Châu khiến ta học được nhiều nhất.”
Công tử áo gấm nói với giọng thành khẩn: “Cùng với đó, đôi mắt này của ta cũng có thêm vài phần bản lĩnh, có thể nhìn rõ nhiều chuyện mà trước đây không hiểu.”
“Ngươi còn đến cả Tây Nam?” Giọng y đột nhiên vút cao, gần như thất thanh: “Nơi đó nguy hiểm biết bao, ngươi không mang hộ vệ, cũng chẳng có thân phận quan lại đàng hoàng, đến Tây Nam làm gì?”
